[Dookieu] Trộm Thương Em Qua Mùa Hạ Cũ.
Chương 3
Trưa đó, trời vẫn nắng hanh. Từ ruộng về, áo cả hai đứa đẫm mồ hôi, rơm dính gấu quần, đất đỏ lấm tay chân.
Gió lùa khe khẽ qua rặng chuối sau hè, mang theo tiếng gà mái cục tác tìm chỗ mát mà nằm.
Hai đứa từ ruộng về, vai sát vai. Thanh Pháp đi trước, Đăng theo sau, lách cái túi mận sang bên.
Cổng tre mở hé, tiếng gà mái ục ịch chạy ngang sân, rượt theo mấy con con lăng xăng.
Gió trưa lùa qua, mang theo mùi đất nóng.
Nguyễn Thanh Pháp
Mày đợi đây chút tao đi tắm cái đã, mồ hôi nhễ nhại rồi
Dứt lời, cậu cúi xuống tháo dép, rồi lật đật chạy vào trong nhà. Hải Đăng đứng đó nhìn quanh, như thể nơi này...đã quen mùi, quen chỗ từ lâu.
Một lúc sau, Thanh Pháp tắm rửa xong, tóc còn ướt nước.
Cậu quấn cái khăn ngang cổ, bước vào phía bếp.
Nguyễn Thanh Pháp
//bước đi//
Bếp củi đỏ lửa, khói quẩn quanh.
Thanh Pháp bưng rổ cá vừa rửa sạch, đặt bên cạnh.
Mùi hành tím phi thơm lừng trong nồi đất, dầu sôi lách tách. Cậu đổ cá vào, tay đảo nhanh. Nước mắm chạm đáy nồi, bốc lên mùi mặn ngậy, hoà với chút tiêu đen và lát gừng cắt mỏng.
Nguyễn Thanh Pháp
//thuần thục//
Đỗ Hải Đăng
//chăm chú nhìn//
Hải Đăng đứng sau tựa vách, mắt dõi theo từng động tác của Thanh Pháp.
Bếp rực lửa, mùi tiêu gừng cay xộc lên mũi. Thanh Pháp cúi sát nồi, tay đảo cá bằng đũa tre dài
Đỗ Hải Đăng
Đảo đều chút, lửa nhỏ thôi không lại cháy.//nhìn cậu//
Nguyễn Thanh Pháp
Mày giỏi thì vào làm đi còn đứng đấy lèm bèm.
Hải Đăng cười khì, gãi gãi đầu
Đỗ Hải Đăng
Nhưng tao thích đứng nhìn mày làm hơn....//nói nhỏ dần//
Câu đó nó nói rất khẽ, như thể nói một lần cho gió nghe, cho khói nghe...chứ không phải để Pháp đáp lại.
Phía ngoài, ông Sáu vẫn ngồi trên phản tre, nhấp ngụm trà. Ông chẳng nói gì, chỉ khẽ cười khi nghe tiếng hai đứa rù rì trong bếp.
Đỗ Hải Đăng
Thôi tao về đây//bước ra//
Nguyễn Thanh Pháp
Về luôn hở?
Đỗ Hải Đăng
Ừm.//gật đầu//
Ông Sáu (Cha Thanh Pháp)
Đăng về hả con?//nhìn nó//
Ông Sáu (Cha Thanh Pháp)
Hay nay mày ở lại ăn trưa cùng nhà bác đi
Ông Sáu chống tay đứng dậy, giọng dứt khoát như quen ra lệnh mấy đứa nhỏ trong nhà.
Hải Đăng gãi đầu, xua tay cười cười
Đỗ Hải Đăng
Dạ thôi, con còn về...má con đang đợi.
Ông Sáu nhướng mày, mắt nheo lại
Ông Sáu (Cha Thanh Pháp)
Khỏi lo, xíu bác nói lại với má mày
Ông Sáu (Cha Thanh Pháp)
Bữa nay má mày có dì Huệ với con Sen tới ăn cùng...mày ở lại đây dùng bữa cho vui nhà vui cửa.
Nghe vậy, Thanh Pháp bên cạnh huých nhẹ cùi chỏ vô người nó, miệng không cười mà mắt đã cong cong
Nguyễn Thanh Pháp
Ba tao nói vậy rồi thì ở lại đi. Có mày nói chuyện...tao cũng đỡ chán
Đăng quay sang nhìn cậu, mắt không giấu nổi tia vui mừng, long lanh như vỡ ra giữa trưa hè chói chang
Đỗ Hải Đăng
Pháp muốn tao ở lại hả...Vậy tao ở lại cũng được//cười cười//
Bữa cơm trưa ấy cũng chẳng có gì đặc biệt. Chỉ nồi cơm gạo mới thơm mùi nắng, dĩa cá nục kho tiêu sánh màu nước mắm, tô canh cải nấu lỏng bỏng nước. Nhưng có thêm một người cùng ăn
Ông Sáu (Cha Thanh Pháp)
Ăn đi, tụi bây ăn đi cho lớn, mai mốt ông già này có rớt xuống ruộng cũng còn có đứa cõng về.
Đỗ Hải Đăng
Dạ, bác cũng ăn đi ạ //gắp miếng cá vào bát ông//
Ông Sáu (Cha Thanh Pháp)
Ừ ừ//vui vẻ//
Thanh Pháp nhìn vậy cười khẽ, trong lòng dịu đi một chút.
Ngoài sân, gió trưa xao nhẹ qua hàng dừa, nghe như tiếng người xưa gọi về từ ruộng lúa, rì rào kể chuyện cũ. Mấy con gà con rúc dưới chân gà mẹ, bụi nắng rơi nhè nhẹ qua hiên nhà.
Cơm chan nước canh, mặn vừa đủ, đạm bạc thế thôi nhưng mà vui, mà bình yên lắm.
Không ai nhắc về chiến tranh đã qua, nhưng ai cũng hiểu những bữa cơm thế này...là thứ mà người ta từng mơ trong bom đạn.
Đỗ Hải Đăng
//gắp thức ăn cho cậu//
Đỗ Hải Đăng
Ăn nhiều vô, mày gầy lắm đấy
Nguyễn Thanh Pháp
Biết rồi, mày lo ăn đi
Ông Sáu chống đũa, nhìn hai người
Ông Sáu (Cha Thanh Pháp)
Hai đứa bây ráng thương nhau hoài hoài vậy nghen...không cần máu mủ ruột rà, miễn đừng bỏ nhau là ông già này vui rồi.//chậm rãi nói//
Hài Đăng khựng người. Thanh Pháp cũng lặng đi một nhịp.
Chỉ là...sau câu nói đó, bàn tay Hải Đăng xới thêm một chén cơm đầy, rồi lặng lẽ đẩy về phía Thanh Pháp, như thay cho mọi lời hứa.
Ông Sáu nhìn cả hai đứa, chậm rãi nhai cơm, trong mắt có chút gì xa xăm.
Ông không mong gì lớn lao, chỉ nghĩ...sau này ông có mất, nhà cũng đừng lạnh tiếng người. Bạn bè mà sống được với nhau dài lâu, còn hơn máu mủ mà không nhìn mặt
Cái tình quê là vậy–không cần gọi tên, chỉ cần có mặt, bên nhau khi trời nổi gió.
Ông không biết hai đứa nó có hiểu được lòng ông không...
Nhưng thôi...thấy tụi nó ngồi ăn chung, nói cười tử tế, thế là lòng ông cũng ấm được một bữa trưa.
Xế chiều, trời bớt nắng gắt.
Hải Đăng và Thanh Pháp men theo lối mòn ra bờ sông phía sau nhà, nơi có những khóm cỏ dại mọc chen nhau tới tận mép nước.
Mặt sông lăn tăn gợn sóng, phản chiếu màu trời loang loáng ánh hoàng hôn.
Cả hai ngồi cạnh nhau trên phiến đá cũ, chân đong đưa theo dòng nước.
Gió nhẹ lùa qua tóc, mùi bùn non và cỏ ẩm quyện vào mùi nắng đang tắt dần. Không ai nói gì trước.
Chỉ có tiếng ve ngân dài, tiếng gió sột soạt qua rặng tre, và sự lặng yên kéo căng như một sợi chỉ mong manh nối hai người lại gần hơn.
Nguyễn Thanh Pháp
//nhìn về phía mặt sông//
Nguyễn Thanh Pháp
Yên bình như vầy...là người ta đổi bằng máu, bằng tuổi xuân đó ha//nhẹ giọng//
Hải Đăng quay qua, rồi lại nhìn về phía mặt nước cất giọng
Đỗ Hải Đăng
Dù làng quê vẫn nghèo, bữa cơm lúc no lúc đói...nhưng hàng xóm gần nhau, tiếng cười tiếng nói, không còn nghe tiếng súng, tiếng đạn.
Nó chống tay ra sau, mắt lim dim nhìn trời , khẽ nói
Đỗ Hải Đăng
Ông nội tao từng kể...có lúc ngủ còn ôm theo lựu đạn.
Đỗ Hải Đăng
Giờ ngủ nghe tiếng gà gáy, chó sủa thôi cũng thấy đời yên rồi//cười khẽ//
Thanh Pháp im lặng, tay nghịch hòn sỏi nhỏ, quăng nhẹ xuống nước. Vòng tròn lan ra rồi tan dần.
Nguyễn Thanh Pháp
Mình ở nhà mà cơm còn ấm, áo còn khô, là nhờ có người nằm lại ngoài chiến trường...
Đỗ Hải Đăng
Ừ... thế nên hòa bình đẹp lắm//hạ mắt//
Tụi nó không bận lòng chuyện chính trị lớn lao.
Chúng nó yêu nước...bằng kiểu người làng ăn hết chén cơm, trồng đủ luống rau, không để ai đói hay lạnh vì mình.
Đỗ Hải Đăng
"Nếu mai này không còn bình yên, tao cũng sẽ cầm chắc tay súng..."
Nếu một mai chiến tranh lại nổ ra, Hải Đăng biết chắc...nó sẽ cầm chắc tay súng. Giống như ông nội nó từng làm.
Không chỉ để giữ đất, giữ làng, mà để giữ lấy một người–người hay ngồi thổi bếp giữa trưa, lưng nhỏ, vai gầy...nhưng lòng thì chẳng hề mỏng manh.
Nó chưa bao giờ nói ra. Chỉ lặng lẽ giữ trong lòng, rồi tự nhủ
Đỗ Hải Đăng
"Bảo vệ nước nhà...và bảo vệ Pháp nữa. Vì tao thương em..."//rũ mắt//
Đỗ Hải Đăng
"Thương nhiều lắm..."
Thương nhẹ như gió đồng quê, mà dai dẳng, bám mãi không buông.
Nó thương...từ lúc nào chẳng rõ. Không phải thứ tình cảm gấp gáp, cũng không cần lời hoa mỹ.
Chỉ là một lần nhìn thấy tấm lưng ấy khom khom bên luống rau...tự dưng lòng nó nghèn nghẹn.
Nó chưa từng kể với ai. Cũng chẳng định nói.
Chỉ lặng lẽ thề với chính mình "Nếu có đạn nổ, mình sẽ đứng phía trước. Để người đó...còn nguyên vẹn phía sau".
Vì có những tiếng thương...không cần nói thành lời. Chỉ cần mình sống sao cho xứng đáng với cái thương đó.
Có thể người ta không biết...nhưng nó đã thương người ấy từ rất lâu rồi. Rất, rất lâu.
Chỉ là, người kia lúc nào cũng yên lặng, kín bưng như mặt nước.
Nó chẳng thấy gì trong đôi mắt người ấy cả. Không một tia phản chiếu, không một dấu hiệu...như thể mọi điều nó cất giấu trong lòng, chỉ một mình nó biết. Một mình nó mang
Xa xa, đàn cò trắng sải cánh ngang mặt sông.
Ánh hoàng hôn ngả nghiêng, quét lên nửa mái đầu của người bên cạnh một lớp nắng nhạt như mật ong.
Hải Đăng lặng nhìn bóng mình và bóng Pháp chồng lên nhau dưới nước...dao động, lăn tăn, không phân biệt nổi đâu là mình đâu là người.
Tình cảm nhẹ như gió, ngây ngô như cái cách người ta lén nhìn nhau rồi vội quay đi...
...mà chẳng biết nó bắt đầu từ khi nào, chỉ biết khi nhận ra thì đã thấy nó len lỏi vào từng khe nắng, từng buổi trưa đầy gió và tiếng ve.
Nhẹ vậy thôi. Nhẹ như gió...nhưng day dứt mãi.
T-Jang Winn 🌷
Nhắc lại không dựa trên bất kỳ chi tiết sự kiện lịch sử nào
T-Jang Winn 🌷
Phân định rõ ràng và đừng ngộ nhận hay lầm tưởng.
T-Jang Winn 🌷
Lưu ý việc xưng hô Nó–Cậu cũng có thể đổi thành Hắn-Cậu Hắn-Em tùy ngữ cảnh từng chương cho phù hợp với không khí chương đó nhé
Comments
🌹Ryn Ryn🐍🦈
mê🥹
2025-06-28
1