CHƯƠNG 2 — CÁNH CỬA KHÔNG ĐÓNG

Buổi sáng ở tầng E không giống những tầng khác.
Không có tiếng bước chân rộn ràng, không có tiếng vội vã đánh răng rửa mặt, càng không có âm thanh của một ngày mới.
Chỉ có sự im lặng tuyệt đối.
Giống như mọi người ở đây, đều tỉnh dậy trong yên lặng, sống như thể đang trốn.
Dương Bác Văn tỉnh dậy lúc 6:07 sáng.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Cậu nằm trên giường tầng trên, mở mắt, không có chăn, không có gối.
Không gian xung quanh vẫn u tối như đêm qua chưa từng kết thúc.
Ở giường tầng dưới, Trương Hàm Thụy đã không còn ở đó.
Không ai biết hắn đi lúc nào.
Sàn nhà vẫn còn dấu mồ hôi khô chưa lau hết.
Chiếc cà vạt đen bị ném sang một bên, quăn lại như một con rắn chết.
Và ở góc phòng — Trần Dịch Hằng ngồi dựa vào tường, quấn mình trong chiếc khăn tắm, tóc ướt rũ, mắt nhìn vào khoảng trống.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Không ai trong hai người cất lời trước.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Bác Văn ngồi dậy, bước xuống giường, lấy kem đánh răng, lặng lẽ rửa mặt.
Trong gương, cậu thấy bóng Dịch Hằng phản chiếu phía sau: lưng trần, đỏ vệt.
Cơ thể gầy, bầm tím nơi hông và vai.
Một cơ thể từng là của riêng ai, giờ đã bị xé ra làm hai.
Không còn là của ai cả.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Họ không đánh tôi,
Dịch Hằng đột ngột lên tiếng, giọng khàn đặc.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Nếu cậu đang nghĩ vậy.
Bác Văn dừng tay.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Tôi không nghĩ gì cả.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Tốt.
Dịch Hằng cúi đầu, cười nhạt.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Vì nếu cậu nghĩ, cậu sẽ không ở lại.
Cậu ta nói mà không nhìn ai, như đang độc thoại với chính mình.
Một kẻ vừa bị đẩy xuống vực sâu, nhưng vẫn còn cố ngẩng đầu mỉm cười.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Không ai ở lại quá một tuần ở phòng này nếu không biết cúi đầu.
Dịch Hằng nói tiếp.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Cậu cúi đầu được chứ?
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Tôi không giỏi cúi đầu,
Bác Văn đặt bàn chải xuống.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Nhưng tôi biết cách giả vờ.
Im lặng.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Một khoảng lặng dài như sợi chỉ kéo căng giữa hai người xa lạ trong cùng một lồng sắt.
Cuối cùng, Dịch Hằng quay đầu lại nhìn Bác Văn.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Ánh mắt cậu ta không buồn, cũng không oán.
Chỉ là ánh mắt của người đã đánh mất khả năng phản kháng, nhưng chưa chịu chấp nhận.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Tôi là Trần Dịch Hằng,
cậu ta nói.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Không cần nhớ nếu cậu không muốn.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn,
cậu đáp.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Nhưng tôi sẽ nhớ. Vì tôi không phải người vô cảm.
Một tiếng cười nhỏ bật ra từ môi Dịch Hằng, khô như cát sa mạc.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Không phải đâu,
cậu nói.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Cậu chỉ là người mới đến thôi.
.
Lúc bảy giờ, Vương Lỗ Kiệt và Tả Kỳ Hàm xuất hiện.
Không gõ cửa, không cần thông báo.
Tóc tai gọn gàng, áo sơ mi trắng sạch sẽ, như thể đêm qua chỉ là một cơn mộng xuân tạm thời.
Kỳ Hàm liếc nhìn chỗ Dịch Hằng, ánh mắt lạnh nhạt đến độ vô hình.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Cậu đã giặt chăn chưa?
Hắn hỏi.
Dịch Hằng không trả lời.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Chỉ đứng dậy, ôm chiếc chăn dính vết máu vào lòng, bước ra khỏi phòng.
Đi qua Kỳ Hàm và Lỗ Kiệt như một cái bóng.
Không ai ngăn.
Không ai cản.
Khi cửa phòng khép lại, Kỳ Hàm mới quay sang Bác Văn.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Mày thấy sao? Vừa mắt không?
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Không.
Bác Văn đáp ngay, giọng đều.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Nhưng tôi biết cách nhắm mắt.
Lỗ Kiệt cười nhạt.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Kỳ Hàm cười thật.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Tốt. Tao thích mày rồi đó.
Bác Văn không đáp.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Cậu biết rõ – thích ở đây không phải là cảm giác tích cực.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Lát nữa có người quay về,
Lỗ Kiệt nói.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Thằng đó… hơi phiền.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Ai?
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Trần Tư Hãn.
Kỳ Hàm đáp.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Cậu bé năng động, ồn ào, hay cười, hay ôm, hay hỏi mấy câu dư thừa.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Chỉ có một điều ổn: nó là đồ chơi riêng của Vĩ Thần. Tụi tao không đụng.
Lúc ấy, Trương Hàm Thụy đẩy cửa vào.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Nó đang lên cầu thang rồi,
cậu ta nói, nhún vai.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Có mang theo quà cho cả phòng nữa kìa.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Chậc, lại trò làm lành làm phước.
Lỗ Kiệt nhếch môi.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Coi bộ tụi nhỏ mới vào sẽ bị thu hút đấy.
.
Và đúng như lời nói, chưa đến năm phút sau, Trần Tư Hãn bước vào phòng.
Mắt sáng, tóc rối, tay xách một túi đựng bánh và sữa.
Vừa vào đã nói lớn:
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Tôi mang bánh về cho mấy ông đây! Ai ăn trước thì khỏi ăn sau!
Mọi người nhìn cậu.
Tư Hãn chớp mắt vài lần, rồi thấy Dương Bác Văn – người lạ, người mới – đứng cạnh giường trống.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Ủa? Người mới?
Cậu bước lại, chìa tay ra.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Xin chào! Tôi là Trần Tư Hãn! Cậu tên gì?
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Tốt quá! Tốt quá! Có người mới rồi! Chắc chắn cậu sẽ hợp với tôi đó!
Cậu vừa cười vừa dúi cho Bác Văn một hộp sữa.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Uống đi! Ở đây thiếu canxi lắm!
Không khí đột nhiên nhẹ đi vài phần, dù vẫn âm u.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc.
Tư Hãn quay sang Dịch Hằng đang lặng lẽ giặt chăn ngoài hành lang, rồi nhíu mày.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Mắt cậu thoáng tối.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Họ lại…?
Cậu không nói hết câu.
Kỳ Hàm vắt chân ngồi lên bàn, thản nhiên.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Cậu nên lo chuyện mình đi, Tư Hãn.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Tôi đang lo.
Tư Hãn đáp, cười nhưng mắt không cười.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Lo cho người vẫn chưa kịp học cách ghét mình.
E403, vẫn là phòng đó.
Vẫn là những con người đó.
Nhưng hôm nay, Dương Bác Văn đã bắt đầu ghi nhớ tên từng người.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Từng ánh nhìn.
Từng câu nói.
Và từng im lặng.
Cậu biết:
Không ai thực sự là bạn.
Cũng không ai thực sự là kẻ thù.
Chỉ có những bí mật chưa nói ra.
Những cuộc xâm lăng không ai thừa nhận.
Và cậu – người mới đến – phải học cách sống sót, trong khi không để quên mất mình là ai.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play