[TF Gia Tộc F4] LẶNG GIỮA NHỮNG BỨC TƯỜNG
CHƯƠNG 3 — ĐỨNG SAU CÁNH CỬA KHÓA KÍN
Buổi tối hôm đó, trời Trùng Khánh bất ngờ nổi gió.
Tầng E nằm khuất trong góc sâu nhất của khu ký túc, cửa sổ chỉ có một nửa ánh đèn lọt vào.
Đèn tròn trên trần chớp nháy ba lần rồi tắt hẳn.
E403 chưa bao giờ cần ánh sáng.
Lúc 9 giờ 11 phút, Nhiếp Vĩ Thần trở về.
Cánh cửa sắt mở ra, tiếng bản lề rít lên như một lời nhắc nhở:
Người giữ thăng bằng cho mọi trò chơi trên tầng này đã bước vào.
Dương Bác Văn đang ngồi đọc sách, chỉ liếc lên một cái.
Trần Dịch Hằng cúi đầu xuống sâu hơn, tay vẫn giặt nốt chiếc khăn trắng.
Tả Kỳ Hàm và Vương Lỗ Kiệt thì đã biến đi đâu từ lúc chạng vạng, để lại phòng trống chỉ có tiếng quạt chạy ì ạch.
Ngay khi thấy Vĩ Thần, cậu lập tức đứng dậy, tay nắm chặt quai túi nilon, chân trần chạy ra như đứa trẻ chờ cha mẹ về.
Mái tóc bù xù vì vừa gội, chiếc áo phông rộng đến tận gối, ống tay còn dính nước xà phòng.
Giọng cậu nhỏ, nhưng rất thật.
Trần Tư Hãn
Có đói không? Em có để lại bánh trứng cho anh. Hơi nguội rồi, nhưng còn mềm.
Chỉ tháo áo khoác, đưa tay đặt lên đầu Tư Hãn, xoa nhẹ.
Động tác đó… không ai từng làm với Tư Hãn trên tầng E này.
Không phải kiểu vuốt ve thèm khát.
Mà là thói quen chăm sóc, như ai đó đã từng nhiều lần che cho người này khỏi bị kéo đi.
Tư Hãn ngoan ngoãn đứng yên.
Không líu lo nữa, không chạy quanh nữa.
Chỉ ngẩng mặt, mắt đỏ hoe, nhưng không khóc.
Vĩ Thần quay sang nhìn cả phòng.
Nhiếp Vĩ Thần
Có ai đụng vào em ấy không?
Bởi sự im lặng lúc này, đồng nghĩa với sự thật.
Chỉ một từ, nhưng khiến không khí lặng đi hẳn.
Sau đó, họ vào trong góc phòng bên trái — nơi Vĩ Thần vẫn luôn ngủ, và là góc ít ai dám nhìn vào nhất.
Dương Bác Văn ngồi trên tầng trên, không ngủ.
Cậu nghe thấy tiếng thì thầm từ phía trong.
Trần Tư Hãn
Lần này em tự cắt tóc.
Trần Tư Hãn
Nhìn được không?
Nhiếp Vĩ Thần
…Không xấu. Nhưng lởm.
Trần Tư Hãn
Thôi chết! Vậy để mai em đi nhờ Quế Nguyên sửa lại!
Nhiếp Vĩ Thần
Đừng để hắn đụng vào đầu em.
Một khoảng lặng sau đó, là tiếng sột soạt của chăn gối, tiếng tay chạm da, tiếng thở dài.
Không phải tiếng cưỡng ép.
Không có tiếng rên thỏa mãn như đêm trước.
Chỉ có tiếng người rất cố gắng giữ yên tĩnh, để không ai biết mình đang cần hơi ấm đến mức nào.
Bác Văn nhắm mắt, nhưng đầu vẫn lắng nghe.
Ở tầng E này, mỗi hơi thở của ai đó là tín hiệu.
Một người thở gấp có thể là đang sợ, đang bị bắt, hoặc đang được ai đó “thưởng”.
Nhưng tối nay, có một hơi thở nhẹ, đều, đầy kiềm chế — là của Vĩ Thần.
Và một hơi thở nhỏ, gấp gáp hơn, như mèo con bị vứt xuống nước — là của Tư Hãn.
Không ai phát ra tiếng rên.
Không có rên xiết của lò xo giường.
không có tiếng chửi bới, cũng không có tiếng ra lệnh.
Chỉ là hai người đang giữ lấy nhau, trong im lặng.
Trần Tư Hãn
Em tưởng hôm nay anh sẽ không về.
Nhiếp Vĩ Thần
Tôi không bao giờ để em ngủ một mình.
Lúc đó, không ai thấy Tư Hãn rơi nước mắt, trừ Vĩ Thần.
Và Bác Văn — người chưa ngủ — cũng rùng mình.
Sáng hôm sau, có mùi bánh nướng mới trong phòng.
Trên bàn là một túi sữa đậu nành, ba cái bánh trứng, một tờ giấy ghi tay:
“Dành cho người không ngủ, nhưng không hỏi gì. – TH”
Dương Bác Văn đọc, không nói gì.
Chỉ lấy một cái bánh, bỏ vào miệng, nhai rất chậm.
Dưới tầng, Tư Hãn đang cười nói như thường ngày, bám lấy tay áo Vĩ Thần.
Không ai nhìn thấy dấu hôn nhỏ ở sau tai cậu.
Ngoại trừ Vĩ Thần — người để lại.
Trong tầng E, có một quy tắc:
“Đừng xen vào nếu không đủ mạnh.
Nhưng nếu đã đủ mạnh, thì hãy bảo vệ cái gì đó… trước khi nó biến mất.”
Dương Bác Văn không nói, nhưng cậu đang ghi nhớ từng quy tắc.
Và sáng hôm đó, khi nhìn thấy ánh mắt của Vĩ Thần nhìn Tư Hãn,
cậu biết — trên tầng này, vẫn có một người thật lòng.
Một người duy nhất không làm tổn thương.
Mà chỉ giữ lại một người đang dần vỡ vụn.
Comments