Pháp Kiều?

Buổi chiều ấy mặt trời chưa tắt hẳn mà ánh tà dương đã rọi vàng óng qua từng vòm lá cau tràn xuống sân gạch đỏ au của phủ nhà hội đồng Trần. Gió từ mé sông Hậu thổi mơn man qua rặng dừa làm hàng chạn gỗ mun kêu kẽo kẹt như chào đón người con trai duy nhất của phủ trở về sau mấy tháng công cán ngoài tỉnh.
Tiếng xe dừng lại trước cổng tam quan vừa lúc chiếc xe đen tuyền lăn bánh chậm rãi vào sân lớn. Bọn gia nhân đã xúm xít sẵn hai bên lom khom cúi mình nghinh tiếp.
Mận
Mận
Cậu hai về tới rồi!
Con Mận cất tiếng tay run run ôm lấy cái rổ trầu têm sẵn. Chưa kịp phủi bụi đường cậu hai đã bị một cánh tay quen thuộc kéo tuốt vô nhà trên. Bà hội đồng trong bộ áo bà ba gấm thêu hình cánh sen nước da trắng hồng dù đã có tuổi đôi mắt long lanh như mừng quý tử vừa trở về.
Cửa xe mở cậu hai Đăng Dương bước xuống khoác trên mình chiếc áo dài gấm đen thêu chỉ bạc đơn giản mà sang trọng. Mắt sâu sống mũi thẳng làn da rám nắng vầng trán cao cùng ánh nhìn lãnh đạm khiến người đứng đối diện không khỏi tự thấy nhỏ bé. Dáng người cậu cao lớn vai rộng lưng thẳng bước đi thong thả nhưng đầy dứt khoát.
Bà hội đồng
Bà hội đồng
Ủa thằng nhỏ này! Sao về mà không báo trước cho má biết chớ?
Đăng Dương
Đăng Dương
Xong việc là con về ngay giữa ngày nên không kịp báo má biết
Cậu đáp giọng đều đều ánh mắt vẫn giữ vẻ xa cách thường ngày. Nhưng cậu vẫn cúi đầu chào má tay đỡ nhẹ tay bà mà dìu bà về ghế ngồi nét mặt không quá vô lễ.
Bà hội đồng
Bà hội đồng
Ăn uống đầy đủ hôn? Ở trển có ai coi ngó hông? Má lo quá trời à
Đăng Dương
Đăng Dương
Dạ cũng ổn
Cậu nói mà mắt đã lơ đãng nhìn ra vườn. Bộ mặt vẫn lạnh băng như nước giếng khơi. Bà hội đồng nhích lại gần nhỏ nhẹ:
Bà hội đồng
Bà hội đồng
Dương nè má hỏi thiệt chớ con... tính tới chừng nào mới tính chuyện cưới vợ?
Đăng Dương
Đăng Dương
//nhíu mày//
Bà hội đồng
Bà hội đồng
Cái phủ này lớn vậy má với cha chỉ có mình con. Má không épnnhưng má mong con nên có người kề cận lo phụ sự trong ngoài...
Đăng Dương
Đăng Dương
Má chuyện đó để bữa khác hẵng nói
Đăng Dương
Đăng Dương
Con muốn lo xong đợt chuyển lúa lên tỉnh sắp tới đã
Cậu ngắt lời giọng không cao nhưng cứng. Vừa lúc ấy tiếng guốc mộc vang đều trên nền gạch. Ông hội đồng Trần từ hậu sảnh đi ra tay phe phẩy chiếc quạt ánh mắt đầy uy quyền mà cũng chất chứa nét mỏi mệt của người làm quan lâu năm.
Ông hội đồng
Ông hội đồng
Đăng Dương!
Ông hội đồng
Ông hội đồng
//ngồi đối diện//
Ông hội đồng
Ông hội đồng
Con biết lo công việc là cha mừng nhưng mà tới tuổi thì cũng phải tính chuyện gia thất. Mấy chuyện làm ăn lo hoài không hết còn chuyện đời người thì không đợi con đâu
Đăng Dương
Đăng Dương
...
Ông hội đồng
Ông hội đồng
Hai hôm trước cha có qua nhà quan huyện Hoàng coi mắt con gái út ổng tên Pháp Kiều. Cha coi tánh tình nó nhu thuận học thức cũng có nghe đâu mới từ Sài Gòn Gia Định về coi cũng được...
Đăng Dương
Đăng Dương
Rồi?
Ông hội đồng
Ông hội đồng
Rồi cha ngỏ ý luôn bên đó thuận. Đã coi ngày tuần sau rước dâu
Đăng Dương
Đăng Dương
Cha má muốn vậy con nghe theo
Cậu dựa lưng ra ghế nói dửng dưng như thể chuyện chẳng liên quan gì tới mình. Bà hội đồng chạm nhẹ tay chồng ánh mắt lấp lánh:
Bà hội đồng
Bà hội đồng
Con ưng thì má yên lòng rồi con gái nhà đó hiền má coi nó được
Cậu hai không đáp đứng dậy chỉ khẽ cúi đầu rồi bước thẳng vô trong. Phòng cậu hai ở phía Đông phủ rộng rãi thoáng đãng trần cao gió từ hồ sen thổi qua làm lay động bức rèm voan màu ngà. Cậu đi thẳng vô buồng tắm. Từng lớp áo dài được cởi bỏ, làn da lộ ra dưới ánh nắng chiều chập chờn cơ bắp rắn rỏi ngực rộng thắt lưng thon từng vết rám nắng in dấu tháng ngày công cán khắp tỉnh thành. Cậu cúi người vốc nước rửa mặt mái tóc ướt xõa xuống trán mắt nheo lại suy nghĩ mông lung.
Đăng Dương
Đăng Dương
Pháp Kiều...
Cái tên ấy lặp đi lặp lại trong đầu cậu.
Cậu nhớ lại lời cha:
Ông hội đồng
Ông hội đồng
Con nhỏ hiền lắm dáng vóc thanh tú học hành tươm tất lại biết lễ nghĩa. Gái nhà quan lớn lên trong nề nếp con cưới về khỏi lo nó quậy phá
Cậu nhếch mép cười nhạt bước ra ngoài lấy khăn lau tóc đứng trước gương.
Đăng Dương
Đăng Dương
Con nhà gia giáo thì sao chớ? Cưới về miễn đừng cản công việc của tui là được. Cái phủ này còn khối chuyện để lo đâu phải rảnh mà chiều chuộng ai
Cậu liếc ra cửa sổ bóng chiều đổ dài lên sân gạch. Bóng cây mận trĩu quả đong đưa lặng lẽ như chính nỗi lòng cậu lúc này. Ngoài mặt nói không quan tâm nhưng kỳ thực cậu cứ thấy khó chịu trong lòng. Hơi tò mò cũng có.
Đăng Dương
Đăng Dương
Không biết mặt mũi con nhỏ đó ra sao tánh tình thế nào? Nghe đâu năm nay vừa tròn 18 tuổi coi bộ còn ngây thơ. Đừng có mộng mơ rồi dính vô tui hoài là được
Rồi cậu lắc đầu phủi hết dòng suy nghĩ đang rối bời.
Đăng Dương
Đăng Dương
Lo ba cái đó mần chi cưới thì cưới để cha má vừa lòng xong sớm tui còn quay lại tỉnh
Tiếng cậu hai vọng ra từ trong phòng lặng thinh như gió chiều nhưng ánh mắt cậu ánh mắt của người chưa từng thua cuộc lại lặng lẽ nhìn về một điều gì đó xa hơn xa hơn cả ngày rước dâu sắp tới…
Tuy là con trai duy nhất của ông bà hội đồng nhưng cậu khác họ cậu không xen vào những việc cha má cậu làm cậu chỉ chuyên tâm lo cho việc mần ăn của cậu trên tỉnh và trên Sài Gòn công danh của cậu là do cậu tự gây dựng không một chút dựa vào cha má.
Khắp cái Nam Kỳ lục tỉnh này ai ai cũng biết danh tiếng cậu hai phủ hội đồng Trần này đào hoa nhưng cậu chưa từng để tâm đến cũng mặc cho các cô gái xung quanh cứ mộng tưởng về cậu cậu bây giờ chỉ có công việc là trên hết. Cưới vợ rồi thì càng cấm tuyệt ai đến gần mình.
Hot

Comments

bèo

bèo

mong là bà viết truyện drm tí nha tui thích nó dàiii

2025-07-22

0

Hjhjhj

Hjhjhj

Ghim câu cuối của anh rồi nhé! Sau mà cứ Kiều ơi Kiều à là chết

2025-08-28

0

Hjhjhj

Hjhjhj

Nhầu quá, hồi về mà bám Kiều của t là t báo công an

2025-08-28

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play