#5: Những Chiếc Bẫy Của Mợ Cả

Sáng sớm, khi ánh nắng còn chưa kịp len vào tới hiên Đông viện, Mận đã vội vã chạy vào buồng trong, hớt hải kéo tay Duy dậy.
Con Mận
Con Mận
Mợ ơi, dậy… Dậy mau đi… bếp dưới không để phần cháo sáng cho mình nữa!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Dụi mắt, giọng còn ngái ngủ// Không để phần? Mận lộn chỗ à?
Con Mận
Con Mận
Thiệt mà… em xuống sớm còn bị bà bếp liếc, nói mợ hai ngủ như vậy thì khỏi ăn cũng được!
Duy ngồi bật dậy. Tay nắm chặt vạt áo. Không khí lạnh lẽo tràn vào căn phòng như phủ thêm lớp sương lên người em.
Mới hôm qua, là món nguội. Hôm nay, là cháo sáng cũng không có. Mợ cả… đang ra tay từng chút rồi.
Em đứng dậy, khẽ vuốt lại cổ áo.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không sao. Mận đem bình trà lại đây. Mợ viết thư.
Con Mận
Con Mận
Mợ… viết gì?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Gửi cho mẹ. Chỉ là… nhắc mẹ giữ gìn sức khỏe, ăn ngủ đầy đủ. Ở đây con khỏe, làm dâu phủ lớn, phước lớn.
Duy cười. Nhưng Mận thì quay đi chỗ khác, không dám để mợ út thấy mắt mình đang đỏ hoe.
.
Buổi trưa hôm ấy, Mận lại chạy về Đông viện mà mặt xanh lét.
Con Mận
Con Mận
Mợ… Quản gia bảo hôm nay không được ra khỏi viện!
Duy đang ngồi khâu chiếc áo gấm Quang Anh bỏ quên, nghe vậy thì khựng lại.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Lý do?
Con Mận
Con Mận
Nói là… mợ cả có dặn. Bên viện chính đang quét tẩy, không muốn người khác đi lại!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không muốn ai đi lại… hay không muốn mình ra khỏi viện?
Mận cúi đầu. Duy siết chặt cây kim.
Bắt đầu rồi… thật sự bắt đầu rồi.
.
Tối hôm ấy, Quang Anh trở về Đông viện rất muộn. Áo choàng đẫm mùi khói rượu và chút hương phấn nữ nhân. Mận đã ngủ trong xó bếp, chỉ còn mình Duy thắp đèn ngồi chờ.
Cậu bước vào. Cởi áo khoác ném lên bàn. Không nhìn Duy.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Làm gì mà còn ngồi?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em… đợi cậu. Áo cậu rách đường chỉ, em khâu lại rồi… Còn cháo nóng, em giữ lại bếp, giờ em mang lên nhé?
Quang Anh không đáp. Chỉ kéo ghế ngồi xuống, lấy ấm trà, rót một chén rồi đưa lên miệng.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mày rảnh rỗi quá nhỉ?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Khựng lại// Cậu… có biết chuyện mợ cả không cho em ra khỏi viện?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Biết.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vậy… cậu có định…?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không!
Duy ngước mắt lên. Ánh mắt ánh lên chút gì đó giống như thất vọng
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vì sao?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vì mày là vợ lẻ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng là vợ…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vợ cũng không bằng chính thất.
Lời nói lạnh như kim châm. Duy im lặng. Không hỏi nữa. Em quay lưng, lặng lẽ cất áo vào tủ.
Đèn trong phòng vẫn sáng, nhưng lòng em… tối tăm đến không còn nhận ra ngày hay đêm nữa rồi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
“Vậy sao cậu vẫn ngủ lại với em chứ?”
.
Ngày hôm sau, một tin mới truyền đến làm Mận chết điếng.
Con Mận
Con Mận
Mợ ơi… mợ cả cho người tới thu bớt mấy bộ áo của mợ, bảo là lụa dùng sai mùa, phải đem nhuộm lại…
Duy bật dậy, chạy ra, thì vừa vặn thấy hai a hoàn tay cầm từng xấp vải, mặt trơ trơ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mấy cô làm gì vậy?
NPC
NPC
Dạ mợ cả sai bọn em đem đồ mợ hai lên chính viện kiểm tra lại.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đây là áo tôi tự chọn, tự đo may. Không qua tay mợ cả.
NPC
NPC
Dạ… nhưng mợ cả nói vải là của phủ Nguyễn. Không ai được phép tự quyết.
Duy còn đang định cãi, thì Quang Anh bước tới. Ánh mắt cậu nhìn em, vẫn không có một chút lay động.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Để họ mang đi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vải của phủ. Họ nói đúng.
Duy lùi một bước. Em nhìn theo người hầu khuân hết đống áo quý của mình, lòng như ai lấy dao rạch từng đường vào lòng bàn tay.
—————————
Đêm hôm đó, mưa. Mưa rất lâu.
Mận ngồi dưới hiên, che mâm cơm nguội bằng khăn vải. Còn Duy, lại ngồi bên bàn viết, vẫn là cây bút cũ, vẫn là mực tím phai.
Con Mận
Con Mận
Mợ lại viết thư về quê à?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không. Mợ viết đơn.
Con Mận
Con Mận
Đơn gì?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Ngẩng lên, môi run run// Xin rời phủ.
Con Mận
Con Mận
//Giật mình// Mợ điên à?! Phủ hội đồng cho mợ đi thì tiếng tăm nhà em… sẽ bị người ta mắng mỏ!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng nếu ở lại… có khác gì bị giết từng chút một?
Mưa rơi ngày càng to hơn.
Hôm sau, đơn được gửi lên. Nhưng không ai trả lời. Không ai phản hồi. Mọi người lờ đi. Như thể mợ hai chưa từng tồn tại.
Ngày tiếp theo, Vi sai người đến lau dọn Đông viện. Nhưng không phải để dọn, mà là…
Con Mận
Con Mận
Mợ… mợ cả cho đổi tủ thờ sang hướng khác!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Sao lại đổi?
Con Mận
Con Mận
Nói là hướng cũ phạm phải hướng chính thất, làm phủ xui xẻo!
Duy đứng chết lặng giữa hiên. Em nghe rõ tiếng cười của Tường Vi vọng từ chính viện.
Tường Vi
Tường Vi
Phủ này… không dung được hai mặt trời đâu!
Đêm đó, khi Duy đang cố ngủ trong im lặng thì một bàn tay ấm áp chạm vào lưng em. Là Quang Anh.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cậu?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tao mệt.
Cậu nằm xuống cạnh em, không giải thích, không hỏi han, không hôn, không ôm. Chỉ nằm.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Im lặng//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mày đang khóc à?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mắt sưng lên rồi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Là do mộng mị.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mộng gì?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mộng rằng… em được làm vợ.
Quang Anh không nói nữa. Duy quay lưng lại, chậm rãi nhắm mắt, nước mắt rơi thấm vào vỏ gối.
Cậu nằm cạnh em, nhưng lòng thì xa tít tận chân trời.
END
Chapter
Chapter

Updated 32 Episodes

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play