[ Allcaptain ] So I Loved
#Chương 1
| Thứ hai - 7 giờ 45 phút sáng |
Trong một căn nhà nhỏ không người,trên tầng cao nhất của căn nhà có một căn phòng nhỏ đáng yêu, trước cửa còn treo bảng gỗ ghi " Nô lệ tư bản ".
Hoàng Đức Duy
/ tắt đồng hồ xong nằm xuống tiếp /
Hoàng Đức Duy aka Nô lệ tư bản.
Nói là nô lệ vậy thôi chứ Đức Duy là một người thật thà ,đáng yêu và chăm chỉ. Mà nhắc đến chăm chỉ ở đây thì...Duy trễ giờ làm rồi.
Hiện tại Đức Duy đang loay hoay vệ sinh cá nhân thật nhanh để đi làm vì đã muộn giờ,không có quá nhiều thời gian để thư giãn.
Vừa thay đồ em vừa cầm điện thoại gọi điện.
Nguyễn Quang Anh
^ Alo? Xin nghỉ nói đi bạn.
Nguyễn Quang Anh aka chủ nô lệ tư bản.
Hoàng Đức Duy
^ Nghỉ cái đầu mày!Sao sáng mày không qua gọi tao ?
Nguyễn Quang Anh
^ Mình gọi bạn mà bạn không nghe chứ bộ. Đâu phải tại mình.
Nguyễn Quang Anh
^ Haha...Chuẩn bị tinh thần bị trừ tiền lương đi.Tao không bỏ qua nữa đâu~
Nguyễn Quang Anh
^ Tao không qua chở được đâu,gọi Dương ấy. Giờ này nó cũng chưa lên.
Tiếng cuộc gọi kết thúc là cùng lúc đó Đức Duy vừa thay đồ xong.
Vội cầm lấy điện thoại bỏ vào túi rồi chạy xuống dưới nhà,để đi làm.
Tưởng chừng như đã trễ giờ và Đức Duy phải chịu cảnh bị trừ lương cuối tháng.Thì vừa ra khỏi cửa nhà em đã thấy một chiếc xe ôtô trắng tinh,đậu trước nhà.
Không một động tác thừa,em nhảy lên ghế phụ của xe ngồi luôn.
Trần Đăng Dương
Tự nhiên ghê ha ?
Trần Đăng Dương aka chủ thứ 2 của nô lệ tư bản.
Hoàng Đức Duy
Dương ơi! Xin luôn ấy.
Hoàng Đức Duy
Đi đi, tiền lương của tao!
Trần Đăng Dương
Haiz../ thở dài /
Chiếc xe bắt đầu lăng bánh. Đức Duy nghĩ với cái tốc độ này thì sẽ đến kịp giờ làm,mong vậy.
Nguyễn Quang Anh - Trần Đăng Dương và Hoàng Đức Duy là 3 người bạn chơi thân từ hồi cấp 3 đến bây giờ. Cả hai đều là giám đốc và chủ tịch của công ty mà Đức Duy làm,lúc nào cũng lấy cái chuyện trừ lương ra để dọa em.
Nói gì em cũng nghe,sai gì em cũng làm. Chỉ vì tiền thương thôi..Chứ thử để bình thường đi,Đức Duy đánh bốp bốp vô mặt đứa nó rồi.
Trời hiện tại đang mưa khá to,từng cơn gió thoảng qua vừa lạnh lẽo và tẻ nhạt. Mưa thì vẫn cứ rơi ,con người thì vẫn tiếp tục làm việc của mình chẳng quan tâm đến mưa.
Đã đến giờ tan làm nhưng Đức Duy vẫn ngồi trong phòng làm việc chờ ai đó.
Em nhìn ra ngoài cửa kính,nhìn từng hạt mưa nặng trĩu rơi xuống mặt đất. Đôi mắt bỗng nhiên cũng nặng theo.
Có tiếng động phát ra,theo bản năng em quay đầu lại nhìn. Thì là Quang Anh đang đứng trong thang máy, nhìn em.
Đức Duy hơi chần chừ một chút nhưng rồi vẫn lấy cặp đi đến thang máy cùng Quang Anh. Chủ đích vẫn là muốn có người chở về.
Trong thang máy cả hai đều im lặng, chẳng ai nói năng câu nào.Không khí hơi khó chịu.
Hoàng Đức Duy
Tao thèm ăn thịt nướng..
Nguyễn Quang Anh
Tao chở mày đi ăn.
Nguyễn Quang Anh
Ừ. Cả ngày mai nữa.
Đức Duy không trả lời đưa bằng tay của mình lên, muốn ngoắc tay hứa mới chịu.
Quang Anh cười nhẹ,rút tay ra khỏi túi quần rồi ngoắc với Đức Duy.
Vậy là một lời hứa đã hình thành.
Hoàng Đức Duy
/ cười xinh /
Nguyễn Quang Anh
.../ nhếch môi /
Thang máy mở ra, em cùng hắn đi ra.Quang Anh sẽ đi xuống hầm để lấy xe còn Đức Duy đứng trước cửa công ty chờ hắn.
Trần Đăng Dương
^ Duy ơi,ăn thịt nướng không? Qua quán ngồi với tao.
Hoàng Đức Duy
^ Tao với Quang Anh cũng đang định đi.Gửi địa chỉ đi ,lát bọn tao qua.
Trần Đăng Dương
^ Ok ok,nhớ qua nha. Bây không qua tao dỗi à.
Đức Duy hơi thở dài nhìn địa chỉ Đăng Dương vừa gửi,rồi tắt điện thoại.
Hoàng Đức Duy
Đến ngay. / đi xuống /
Sau khi ăn thịt nướng xong. Quang Anh và Đăng Dương cả hai đều uống rượu gạo đến say nên Đức Duy đã nhờ người nhà đen họ về. Còn bản thân em thì gọi xe chở về.
Không hiểu sao ngồi trên xe,mà cảm giác của em nó cứ bồn chồn sao ấy...Lạ lắm.
Chiếc xe bất ngờ bị một chiếc xe bán tải khác đụng ngay một bên xe, làm chiếc xe mất thăng bằng đi loạn xạ.
Và rồi khi phanh lại.Vô tình cũng đụng trúng một chiếc xe khác làm chiếc xe của Duy đang ngồi bị lật. Vụ tại nạn diễn ra nhanh chóng và không có đường thoát cho bất kì ai.
Đức Duy vẫn còn trong xe bị chiếc xe đè bẹp. Còn bị hàng ngàn mảnh thủy tinh từ cửa kính đâm vào da thích mỏng,máu cũng vì vậy mà chảy ra rất nhiều.Không chỉ mình Đức Duy mà còn một vài người khác nữa.
Vụ việc này gây ra sự chú ý lớn của người dân,mọi người tụ tập lại xem và gọi xe cấp cứu đến cứu trợ.
Khi vừa biết tin Đức Duy gặp tai nạn. Đăng Dương và Quang Anh đã lập tức chạy đến bệnh viện gần chỗ xảy ra tai nạn nhất,may sao đó cũng là chỗ em được cấp cứu. Cả hai đứng trước phòng phẫu thuật, lo lắng đến tính mạng của em.
Nguyễn Quang Anh
Nếu tao không uống nhiều...đã có thể đưa Duy nó về.
Nguyễn Quang Anh
Tao...xin lỗi../ cúi mặt /
Trần Đăng Dương
Im đi,...đây không phải lúc mày nói mấy cái lời vô nghĩa đó.
Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra,Đăng Dương liền đi lại hỏi bác sĩ vừa mới đi ra cùng tập giấy trên tay.
NVP
Bác sĩ : Cậu là người nhà củ bệnh nhân Hoàng Đức Duy ?
Trần Đăng Dương
Duy...nó ổn không ạ ?
NVP
Bác sĩ : Tôi e rằng đây là một sự mất mát lớn của gia đình.
Trần Đăng Dương
Bác sĩ...a bác đang nói gì vậy ạ ? / gượng cười /
NVP
Bác sĩ : Xin lỗi người nhà, chúng tôi đã cố gắng hết sức.
Người bác sĩ cúi đầu,rồi cũng rời đi.
Đăng Dương như bị ai đóng băng,đứng đực ra ở đó. Đôi mắt mở to vì kinh ngạc...
Trần Đăng Dương
K-Không thể nào...
Trần Đăng Dương
Rõ ràng...sáng nay vẫn bình thường mà ? Sao giờ lại.
Comments
Ume Allcap
Hết truyện rồi hả ? SE hả ? Ủa ? Ủa ? 😌
2025-06-30
3
𝘙𝘺𝘤𝘢. [ Sâu 🐛 ]
mới chap đầu đã chếc thì Sứa nhớ cho truyện ngọt nha😔
2025-06-29
2
Mao ۶🜸ৎ
Mới mở đầu đã kết thúc.. tuyệt vời Sứa ơi
2025-06-29
2