Chương 3 — Vết Cắt Đầu Tiên

Tiếng bước chân vang dội giữa hành lang tầng hai.
Trần Tư Hãn không kịp nghĩ gì, chỉ biết chạy theo sau Nhiếp Vĩ Thần, người vừa ném cặp xuống đất và xông tới chỗ đám người đang đẩy ngã Trần Dịch Hằng.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Bác Văn!
Vĩ Thần quát lớn, giọng vỡ ra giữa mưa phùn đang bắt đầu lất phất ngoài cửa sổ.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Mày đang làm cái mẹ gì thế hả?
Cả ba người giật mình.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
!!
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
!!
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
!!
Dương Bác Văn quay đầu, tròng mắt lấp lánh vẻ tức tối lẫn khó chịu khi thấy Vĩ Thần.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Còn mày?
Hắn gằn giọng.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Mày đi đâu với ai? Từ khi nào mà con chó của Quế Nguyên cũng bắt đầu biết sủa ngược lại?
Tư Hãn chững người.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Cậu không quen nghe người khác gọi Vĩ Thần như thế.
Nhưng điều khiến cậu bất ngờ hơn là phản ứng của Vĩ Thần — không nóng nảy như thường, không xông vào đánh ngay.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Chỉ lặng.
Nắm tay siết chặt.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Dừng lại đi, Bác Văn,
Vĩ Thần nói, từng chữ đều rõ ràng.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Cậu ấy không làm gì sai cả.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
À? Ghi biên bản tụi tao không sai à?
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Không. Không sai.
Một cú đấm bất ngờ giáng vào mặt Vĩ Thần.
Ầm!
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
!!!
Cậu ngã bật ra sau, đập lưng vào tường, môi bật máu.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Vĩ Thần!
Tư Hãn kêu lên, định chạy tới nhưng bị Tả Kỳ Hàm giữ lại, tay siết như gọng kìm.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Đừng có động vào.
Kỳ Hàm gằn giọng.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Mày chỉ là một thằng học sinh hèn mọn. Đừng xen vào chuyện của tụi tao.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Cậu ấy không hèn,
Vĩ Thần lồm cồm bò dậy, mắt đỏ ngầu.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Chính mày mới là đồ hèn. Hai đánh một? Có giỏi thì từng người một lên đây!
Tư Hãn hoảng hốt.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
!?
Cậu chưa từng thấy Vĩ Thần nổi giận đến mức ấy.
Không phải kiểu tức giận sôi máu như Quế Nguyên, mà là thứ phẫn nộ phát ra từ tận đáy lòng — không vì danh dự, mà vì con người.
Trương Dịch Nhiên
Trương Dịch Nhiên
Dừng lại đi.
Một giọng nói khác chen vào.
Là Trương Dịch Nhiên.
Hội phó hội học sinh.
Phía sau anh là Dương Hàm Bác — hội trưởng, vừa cầm điện thoại quay lại đoạn vừa rồi.
Dương Hàm Bác
Dương Hàm Bác
Mấy người đã bị ghi hình.
Hàm Bác nói, giọng như dao rạch lên mặt nước.
Dương Hàm Bác
Dương Hàm Bác
Nếu còn đánh nữa, tôi sẽ gửi đoạn này lên nhà trường. Kể cả phụ huynh.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Không ai nói gì.
Không khí căng như dây đàn.
Tả Kỳ Hàm buông tay Tư Hãn, chép miệng.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Tụi mình đi thôi. Đánh thêm cũng không giải quyết được gì.
Bác Văn hất cằm nhìn Dịch Hằng đang ngồi gục dưới đất, khóe miệng rỉ máu.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Lần này tao tha cho mày vì có người can. Nhưng đừng nghĩ tụi tao quên.
Hắn quay lưng, đi khỏi hành lang cùng Kỳ Hàm, để lại một vệt giận dữ lặng thầm trong ánh mắt mọi người.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
.
Mười phút sau.
Phòng y tế.
Dịch Hằng ngồi trên giường, đang được băng vết thương.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Tư Hãn đứng một góc, tay cầm chai nước lọc, lòng rối như tơ vò.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Vĩ Thần ngồi kế bên giường, ánh mắt vẫn đầy ám ảnh.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
…Tại sao cậu lại làm vậy?
Dịch Hằng lên tiếng, giọng khàn.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Hả?
Vĩ Thần ngẩng lên.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Tại sao lại xông vào? Đáng lẽ cậu có thể bị thương nặng hơn.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Tôi không thể đứng nhìn.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Không ai cần cậu làm anh hùng.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Không phải anh hùng. Là người.
Tư Hãn cảm thấy lồng ngực mình rung lên.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Một thứ gì đó nhỏ bé, mong manh, nhưng rất rõ ràng.
Sự thật là: Cậu đã thấy Vĩ Thần khác từ lâu rồi.
Không còn là cậu thiếu niên lạnh lùng đi theo sau Quế Nguyên như một cái bóng nữa.
Không còn là tên đầu gấu hay bắt nạt người khác.
Cậu ấy đang dần rời khỏi nơi tối tăm đó.
Và Trần Tư Hãn — cậu đang ở đâu trong sự thay đổi ấy?
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
.
Chiều hôm đó, tại sân bóng rổ vắng người.
Trương Quế Nguyên ngồi trên khán đài xi măng, tay kẹp điếu thuốc chưa châm.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Dưới sân, Dương Bác Văn đang đá vào cột rổ, mặt đầy tức tối.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Thằng Vĩ Thần nó thay đổi rồi.
Kỳ Hàm nói, mắt nhìn trời xám xịt.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Vì thằng Tư Hãn đó.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Ừ.
Quế Nguyên gật đầu.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Cũng giống như Lỗ Kiệt vì Dịch Hằng.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Rồi sao?
Bác Văn gằn giọng.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Sớm muộn gì cũng phải chọn phe.
Quế Nguyên nhả khói thuốc trong tưởng tượng.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Hoặc đi tiếp với tao… hoặc bước qua, như tụi nó.
Cả nhóm im lặng.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Có lẽ đây là lúc tất cả bắt đầu rẽ nhánh.
.
Tối muộn.
Tại nhà trọ gần ga Trùng Khánh Nam.
Nhiếp Vĩ Thần nằm trên chiếc giường gỗ ọp ẹp, chăn mỏng kéo ngang ngực.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Tin nhắn đến từ số lạ:
«Cậu ổn không?»
Tư Hãn.
Cậu bật cười khẽ.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Haha.
Trái tim ấm lên đôi chút.
Nhưng rồi gõ chậm rãi:
«Ổn. Cảm ơn cậu.»
Một tin nhắn khác đến ngay sau đó.
«Nếu cậu cần gì… tôi có thể ở bên. Không vì điều gì khác, chỉ là… tôi muốn thế.»
Vĩ Thần nhìn chằm chằm vào dòng chữ ấy rất lâu.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Đột nhiên, thế giới này, dù đầy máu và bóng tối, vẫn còn những vệt sáng rất nhỏ.
Mà đôi khi, chỉ cần một người — như Trần Tư Hãn — đứng yên bên mình là đủ để giữ lại niềm tin.
Hot

Comments

Cá Ngừ Đại Dương

Cá Ngừ Đại Dương

tiếp ik HannieHanN ơi:)

2025-06-29

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play