Chương 5 — Khi Tay Dính Máu

Gió ào qua con hẻm ẩm ướt, quét ngang những vũng nước bẩn loang loáng ánh đèn.
Một tên học sinh áo đồng phục bị nắm cổ áo xốc ngược lên tường, gương mặt tím bầm, mắt trợn trừng nhìn người đối diện.
Nhiếp Vĩ Thần.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Tóc cậu ướt rũ vì mưa, vài giọt máu dính bên gò má.
Tay trái vẫn nắm chặt cổ áo tên kia, tay phải siết nắm đấm, máu nhỏ tong tong xuống đất.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Học sinh trường Tứ Trung mà dám qua địa bàn tao gây chuyện?
Giọng Vĩ Thần lạnh hơn cả cơn mưa rơi trên mái tôn.
“Bọn… bọn tao đâu biết thằng nhóc đó là người của mày…”
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Người của tao?
Vĩ Thần buông tên đó ra, để hắn ngã quỵ dưới đất.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Cậu quay lại nhìn Tuấn Minh đang co rúm ở góc tường, đôi mắt đỏ hoe vì sợ, môi run rẩy.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Vĩ Thần khẽ bước tới, đưa tay ra.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Đứng dậy.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
…Cảm… cảm ơn.
Cậu không nói gì nữa, chỉ im lặng kéo Tuấn Minh đi khỏi, để mặc ba tên kia lồm cồm chạy trốn trong cơn mưa.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
.
Ký túc xá nam, phòng y tế tạm.
Tư Hãn chạy vào khi nghe tin Vĩ Thần bị gọi lên hội đồng kỷ luật.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Cậu ấy đâu?
Dương Hàm Bác — hội trưởng hội học sinh — đang ngồi bàn đối diện cùng Trương Dịch Nhiên và Trần Dịch Hằng.
Dương Hàm Bác
Dương Hàm Bác
Mới về. Không sao cả.
Hàm Bác ngước lên, nheo mắt nhìn Tư Hãn.
Dương Hàm Bác
Dương Hàm Bác
Cậu quan tâm cậu ấy dữ vậy?
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Cậu ấy cứu người. Không phải đánh nhau vì gây sự.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Đó là điều chúng tôi đang xác minh.
Trần Dịch Hằng đáp, giọng đều đều.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Người bị đánh có tiền án buôn thuốc lá lậu. Còn Vĩ Thần… chưa từng vi phạm nặng. Nhưng chúng tôi cần nghe lý do chính từ cậu ta.
Cửa mở.
Vĩ Thần bước vào.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Trên người cậu vẫn còn vài vết máu loang lổ, áo dính đất, tóc rũ xuống trán.
Nhưng ánh mắt thì không hề chùn.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Tôi tự ý đánh người. Tôi chịu kỷ luật.
Tư Hãn giật mình:
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Vĩ Thần, cậu—
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Tôi không hối hận.
Vĩ Thần nhìn thẳng vào hội đồng.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Vì nếu không ra tay, thằng nhóc đó có thể nằm viện. Ba đứa kia cầm gạch.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Chúng tôi sẽ ghi nhận lời khai.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Nhưng—
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Tôi sẵn sàng bị đình chỉ.
.
Buổi tối.
Tư Hãn tìm thấy Vĩ Thần trên sân thượng, nơi quen thuộc.
Gió vẫn ào ào như mọi khi, nhưng lần này, có thứ gì đó lạnh hơn cả gió — là im lặng.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Cậu không cần làm thế vì tôi.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Không phải vì cậu.
Vĩ Thần đáp, mắt nhìn ra thành phố.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Tôi thấy mình… ghê tởm.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Cậu cứu người.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Bằng bạo lực.
Tư Hãn siết tay:
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Còn hơn là đứng nhìn người ta bị đạp đến gãy xương.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
…Cậu không sợ tôi sao?
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Sợ.
Vĩ Thần khựng lại.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Nhưng tôi càng sợ… một ngày nào đó cậu buông xuôi. Không còn ra tay, không còn cứu ai, không còn để tâm gì nữa.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Tôi muốn cậu sống. Dù đau đớn. Nhưng sống, Vĩ Thần ạ.
Cậu bước tới, chạm vào cánh tay đang run rẩy của Vĩ Thần.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Và trong một khoảnh khắc, hai bàn tay chạm nhau, ấm.
.
Trong phòng ngủ tầng E.
Trần Dịch Hằng nằm đọc sách, tay chống cằm.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Tả Kỳ Hàm ngồi đối diện, thỉnh thoảng ngó sang.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Cậu quan tâm tới Vĩ Thần nhiều nhỉ.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Cậu cũng thế, phải không?
Kỳ Hàm mím môi, rồi bất ngờ hỏi:
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Nếu tôi nói… ngày trước từng thích Vĩ Thần, cậu có tin không?
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Tin.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Tại sao?
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Vì tôi cũng từng thích người không nên thích.
Kỳ Hàm hơi sững lại.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Là ai?
Dịch Hằng không trả lời.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Chỉ lật thêm một trang sách.
Nhưng ánh mắt thì không rời Kỳ Hàm.
.
Phòng tắm.
Trương Quế Nguyên nhìn vào gương, ánh mắt lạnh lẽo như thép.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Hắn vừa gọi điện.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Dạ, anh cứ yên tâm. Người tên Trần Tư Hãn đó? Em sẽ lo.
Đầu dây bên kia cười khẽ.
“Đừng làm lố. Hắn chỉ là học sinh.”
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Nhưng là kẻ đang khiến thằng em tao thay đổi.
Hắn tắt máy.
Ngón tay gõ nhịp lên thành bồn rửa.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Chỉ là một thằng học sinh… nhưng có thể làm Vĩ Thần mỉm cười. Đáng để xóa.
.
Một diễn biến khác.
Ở thư viện, Vương Lỗ Kiệt gấp quyển sách, ngước nhìn Trương Hàm Thụy đang sắp xếp lại sách trên kệ.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Cậu có biết… khi cậu quay lưng đi, tôi đã muốn kéo lại không?
Hàm Thụy quay đầu, cười khẽ.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Tôi biết.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Nhưng cậu không quay lại.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Vì lúc đó, tôi còn yêu người khác.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Còn giờ?
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Giờ…
Hàm Thụy bước đến gần.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Tôi không yêu ai nữa. Chỉ muốn nắm tay một người, đi hết năm cuối cấp.
Lỗ Kiệt im lặng.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Rồi cười:
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Vậy tôi xin một vé đi cùng.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play