Chương 4 — Giới Hạn Của Ánh Nhìn

“Trần Tư Hãn, em đang nghĩ gì vậy?”
Giọng của cô Lục — giáo viên Ngữ văn — nhẹ như gió đầu xuân nhưng thừa đủ khiến cả lớp quay lại nhìn.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
!!
Cậu giật mình.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Em… không có gì ạ.
Lớp 11A3 chìm vào im lặng.
Ánh mắt từ mấy đứa bàn trên đổ dồn về phía cậu.
Dù chẳng ai nói gì, nhưng Tư Hãn vẫn cảm thấy từng cái nhìn như móc vào da thịt.
Chỉ duy nhất một đôi mắt không nhìn cậu như vậy.
Nhiếp Vĩ Thần, ở bàn sau, chỉ khẽ nghiêng đầu ra cửa sổ, gió lùa làm tóc cậu bay khẽ.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Một dáng ngồi quen thuộc, trầm lặng.
Cậu ấy không cười, không gật đầu, cũng không quay sang.
Nhưng chính vì vậy, Tư Hãn lại cảm thấy bình yên.
.
Giờ ra chơi.
Cậu đang ngồi một mình dưới gốc phượng sau dãy lớp học thì một lon nước bay tới, rơi đúng bên cạnh.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Uống không?
Là Vĩ Thần.
Cậu ngồi xuống bên cạnh, không nói gì.
Chỉ mở lon nước của mình và uống một ngụm.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Sao mặt cậu ngu vậy?
Vĩ Thần cười khẽ.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
…Không ngủ được.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Vì chuyện hôm qua?
Tư Hãn gật đầu.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Nhưng không phải vì sợ.
Mà là vì ánh mắt của Vĩ Thần khi bị đánh.
Ánh mắt ấy không giận, không sợ, không hối hận.
Chỉ có một thứ duy nhất: bảo vệ.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Cậu biết không…
Vĩ Thần nói, mắt nhìn về phía dãy nhà cũ.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Tôi từng nghĩ mình là rác rưởi. Là thằng đấm đá để sống, để không bị nuốt chửng.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Nhưng hôm qua, khi nhìn thấy cậu, tôi tự hỏi: Có phải tôi có thể chọn cách khác không? Chọn một kiểu sống khác?
Trái tim Tư Hãn đập lạc một nhịp.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Cậu có thể.
Hai người im lặng.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Mùi cỏ và khói thuốc lẫn trong gió.
Lần đầu tiên, Tư Hãn muốn ở lại trong khoảnh khắc ấy mãi.
.
Chiều cùng ngày.
Tại sân sau trường, nơi gần như không ai bén mảng tới.
Vương Lỗ Kiệt ngồi gác chân lên ghế, mắt nhắm lại.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Đối diện là Trương Hàm Thụy, tay cầm cặp, dáng người chỉnh tề như một thư sinh.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Cậu vẫn ngồi đây à?
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Ừ. Nơi này không ai tìm.
Lỗ Kiệt đáp, mở mắt nhìn người đối diện.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Chỉ có cậu là tìm được.
Thụy khẽ cười, hơi nghiêng đầu.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Cậu nghĩ sao nếu tôi bảo tôi đi theo cậu?
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Vì sao?
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Vì tôi chán làm người đứng sau. Tôi muốn được bảo vệ. Và tôi tin chỉ có cậu làm được.
Lỗ Kiệt bật cười, vươn người tới gần, ánh mắt sắc như dao.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Nguy hiểm lắm đấy. Dính vào tôi, cậu sẽ không rút ra được đâu.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Thì ai nói tôi muốn rút?
Không ai nói gì nữa.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Nhưng bầu không khí thì rung lên rõ rệt.
.
Tối.
Ở sân thượng của toà nhà ký túc.
Gió lộng.
Thành phố Trùng Khánh bên dưới rực ánh đèn như biển sao.
Tư Hãn đứng bên lan can, điện thoại trong tay, mắt nhìn tin nhắn Vĩ Thần gửi.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
«Ngày mai rảnh không?»
«Muốn đi đâu đó. Không đánh nhau, không có ai khác, chỉ có tôi và cậu.»
Tư Hãn gõ thật lâu.
Cuối cùng, chỉ trả lời:
«Ừ.»
Ngay lúc ấy, một bóng người xuất hiện sau lưng cậu.
Là Trương Quế Nguyên.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Dạo này thân với Vĩ Thần nhỉ?
Tư Hãn sững lại.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Cậu… muốn gì?
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Cảnh báo.
Ánh mắt Quế Nguyên lạnh tanh.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Đừng tưởng vì được Vĩ Thần chống lưng mà có thể an toàn. Cậu ấy là của tao. Từ đầu đến cuối. Tao cho ai giữ thì người đó giữ. Không được phép mơ.
Tư Hãn cắn chặt môi.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Cậu ấy không phải của ai cả.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Cái gì?
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Tôi không cần cậu ấy là của tôi. Nhưng tôi cũng không để cậu làm tổn thương cậu ấy nữa.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Được.
Quế Nguyên nhích lại gần, mùi nước hoa đậm mùi quen thuộc.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Vậy để tao thử xem… mày sẽ bảo vệ được cậu ấy bao lâu.
Một nụ cười đáng sợ nở trên môi hắn.
Rồi hắn bỏ đi, để lại tiếng cười nhạt vang vọng giữa sân thượng.
Tư Hãn không thấy lạnh.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Chỉ thấy lưng mình ướt mồ hôi.
.
Phòng ký túc.
Dương Bác Văn đứng trước gương, tay cầm tấm ảnh cũ chụp hồi cấp hai — nơi Quế Nguyên, Kỳ Hàm, Vĩ Thần và hắn đứng cùng nhau.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Vĩ Thần trong ảnh cười rất rạng rỡ.
Bây giờ, nụ cười ấy chỉ dành cho người khác.
Có lẽ hắn đã mất đi thứ gì đó mà chẳng kịp nhận ra.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Tả Kỳ Hàm bước vào, tay xách túi nước đá.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Cho mặt cậu. Hôm qua bị đánh còn ngơ ngẩn cái gì.
Bác Văn nhận lấy, im lặng.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Kỳ Hàm.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Hả?
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Nếu một ngày… Vĩ Thần thật sự rời khỏi nhóm chúng ta, cậu có tiếc không?
Kỳ Hàm bật cười, đặt tay lên vai hắn.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Tôi chẳng tiếc ai cả. Trừ một người.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Ánh mắt cả hai chạm nhau.
Trong một khoảnh khắc, mọi cảm xúc như ngưng lại.
.
Tối đó.
Ở một con hẻm sau chợ, Trần Tuấn Minh bị chặn đầu bởi ba học sinh từ trường khác.
“Là mày đúng không?”
Một đứa cao nhất lên tiếng.
“Mày báo cáo chuyện buôn thuốc?”
Tuấn Minh lùi lại, mắt loé lên sợ hãi.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Không… không phải tao.
“Vậy sao hôm đó chỉ mình mày có mặt?”
Ba đứa xông vào.
Tuấn Minh quay lưng, cố bỏ chạy.
Nhưng cú đạp đầu tiên vào lưng khiến cậu ngã sấp xuống đất.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
!!!
Mưa bắt đầu rơi.
Cậu hét lên, cầu cứu. Nhưng không ai nghe thấy.
Cho đến khi một giọng nói vang lên, dứt khoát.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Dừng lại.
Là Nhiếp Vĩ Thần.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play