Chương 2

Sau tin nhắn ngắn gọn của Nghiêm Hạo Tường, Hạ Tuấn Lâm cười ngây ngô suốt 10 phút. Cậu áp điện thoại lên ngực áo ngủ, mắt nhắm lại.
Hạ Tuấn Lâm_câụ
Hạ Tuấn Lâm_câụ
“Nghiêm Hạo Tường… thật ra cậu cũng không lạnh như người ta nói…”
Còn ở phía đối diện, trong căn biệt thự Nghiêm gia sang trọng, Hạo Tường đặt điện thoại xuống bàn học, ánh mắt vẫn còn dừng lại ở dòng tin nhắn “Cậu đúng là ngoài lạnh trong nóng đó”.
Nghiêm Hạo Tường_hắn
Nghiêm Hạo Tường_hắn
Ngốc thật…
Hắn nhếch môi, không biết là đang cười hay thở dài.
_________________
HÔM SAU
Tiếng chuông reo báo hiệu giờ vào học. Tuấn Lâm đến sớm, như thường lệ. Hôm nay cậu mang theo một hộp bánh quy tự làm – hành động nhỏ muốn cảm ơn Hạo Tường vì đã chỉ bài tối qua.
Hạ Tuấn Lâm_câụ
Hạ Tuấn Lâm_câụ
Chào buổi sáng!
Nghiêm Hạo Tường_hắn
Nghiêm Hạo Tường_hắn
/vừa bước vào lớp, liếc nhìn hộp bánh trên bàn/ Đừng nói là cậu mang cho tôi.
Hạ Tuấn Lâm_câụ
Hạ Tuấn Lâm_câụ
Ừ. Cảm ơn vì bài toán tối qua. Tớ làm đấy… không độc đâu.
Nghiêm Hạo Tường_hắn
Nghiêm Hạo Tường_hắn
…Tôi không thích đồ ngọt.
Hạ Tuấn Lâm_câụ
Hạ Tuấn Lâm_câụ
Vậy thì… coi như cậu chưa nhận. Nhưng nếu sau này muốn ăn, vẫn còn đấy nha.
Nghiêm Hạo Tường_hắn
Nghiêm Hạo Tường_hắn
“Cậu ấy không sợ mình… lại còn thật lòng như vậy.” “Thật lòng… là điều đáng sợ nhất.”
___________________
RA CHƠI TIẾT 2
Tuấn Lâm cầm chồng vở môn Văn đi nộp cho cô Lan. Nhưng do lớp mới và sân trường quá rộng, cậu vòng nhầm hướng và lạc sang dãy lớp bên cạnh – nơi có nhóm học sinh 11A4 đang tụ tập hút gió, tán dóc.
Hạ Tuấn Lâm_câụ
Hạ Tuấn Lâm_câụ
“Ơ… Phòng giáo viên… hình như đi lối này?”
NV phụ
NV phụ
Nam sinh A:/nhìn thấy Tuấn Lâm/ Ê, phải thằng học sinh mới không?
NV phụ
NV phụ
Nam sinh B: Là thằng nhóc ngồi cạnh Nghiêm thiếu kìa.
NV phụ
NV phụ
Nam sinh A: Hừm… Nghiêm thiếu có bạn cùng bàn từ khi nào? Hay lại dạng dựa hơi?
Hạ Tuấn Lâm_câụ
Hạ Tuấn Lâm_câụ
/lịch sự/ Tớ đi nhầm đường, các bạn cho tớ xin lỗi.
NV phụ
NV phụ
Nam sinh C: /đưa chân ra, giẫm lên quyển vở/ Đường thì rộng, nhưng mặt mày nhìn ngứa mắt thật đấy.
Hạ Tuấn Lâm_câụ
Hạ Tuấn Lâm_câụ
/bình tĩnh, cúi xuống/ *Mình không có gì với các cậu. Làm ơn đừng gây sự.*
Hạ Tuấn Lâm_câụ
Hạ Tuấn Lâm_câụ
“Bình tĩnh, mình không muốn rắc rối. Mới chuyển đến thôi mà…”
Bọn chúng bật cười, rồi cố tình đẩy cậu ngã. Chồng vở văng tung tóe ra nền xi măng.
“Dẹp ra” – Giọng nói lạnh như thép vang lên
Tất cả bất ngờ quay lại – Nghiêm Hạo Tường đứng cách đó vài bước, mắt ánh lên tia lạnh buốt.
Nghiêm Hạo Tường_hắn
Nghiêm Hạo Tường_hắn
Tụi bây có gan đụng đến người của tôi?
NV phụ
NV phụ
Nam sinh A: Hạo… Hạo Tường… tụi này chỉ đùa chút thôi…
Nghiêm Hạo Tường_hắn
Nghiêm Hạo Tường_hắn
/Bước tới, giật tay áo Tuấn Lâm, đỡ cậu dậy/ Không ai có quyền chạm vào cậu ấy. Hiểu chưa?
NV phụ
NV phụ
Nam sinh B: Bọn tớ đâu biết cậu quan tâm…
Nghiêm Hạo Tường_hắn
Nghiêm Hạo Tường_hắn
/ nhìn thẳng, giọng trầm thấp/ Không cần biết. Từ nay tránh xa cậu ấy. Lỡ mà lần sau còn thấy…
Hắn ngừng lại, không nói hết câu, nhưng ánh mắt thì đủ khiến đối phương run rẩy. Nhóm học sinh lớp khác im lặng rút lui.
Hạ Tuấn Lâm_câụ
Hạ Tuấn Lâm_câụ
/khẽ lên tiếng/ *…Cảm ơn cậu.*
Nghiêm Hạo Tường_hắn
Nghiêm Hạo Tường_hắn
/Quay đi/ Không phải vì cậu.
Hạ Tuấn Lâm_câụ
Hạ Tuấn Lâm_câụ
Ừ. Nhưng tớ vẫn muốn cảm ơn.
Nghiêm Hạo Tường_hắn
Nghiêm Hạo Tường_hắn
/Dừng bước/ …Lần sau đừng đi lung tung. Trường này không sạch sẽ như vẻ bề ngoài.
____________________
RA CHƠI TIẾT SAU-TRONG LỚP
Hạ Tuấn Lâm_câụ
Hạ Tuấn Lâm_câụ
Hạo Tường à…
Nghiêm Hạo Tường_hắn
Nghiêm Hạo Tường_hắn
Sao?
Hạ Tuấn Lâm_câụ
Hạ Tuấn Lâm_câụ
Tớ nghĩ… cậu không xấu như người ta đồn.
Nghiêm Hạo Tường_hắn
Nghiêm Hạo Tường_hắn
/ngẩng lên, nhíu mày/ Cậu không biết gì về tôi cả.
Hạ Tuấn Lâm_câụ
Hạ Tuấn Lâm_câụ
Thì cho tớ biết từ từ. Biết đâu tụi mình làm bạn được.
Nghiêm Hạo Tường_hắn
Nghiêm Hạo Tường_hắn
/nhìn cậu thật lâu, rồi quay đi/ “…Ngốc."
__________________________
Lưu Diệu Văn đứng dựa lan can, tay cầm lon soda chưa mở.
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
/đi ngang, nhíu mày/ Cậu là người luôn đi theo Nghiêm Hạo Tường phải không?
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
/liếc nhìn, lạnh nhạt/ “Cậu là người bạn thân ồn ào của Hạ Tuấn Lâm?”
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
Ồn ào còn hơn làm cái bóng của người khác.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
/nở nụ cười mỏng Cậu vừa nói gì?
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
/Ngẩng đầu đối mắt/ Không gì cả. Chỉ là… tôi không thích cách cậu nhìn Tuấn Lâm như thể cậu muốn thẩm định một món hàng.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
“ …Vì tôi đang nghi ngờ rằng người bạn thân lạnh như băng của tôi đang bắt đầu… nứt băng.
Hai người đối đầu trong im lặng. Mắt không rời nhau, nhưng chưa biết đó là thù địch… hay là điểm khởi đầu cho một mối liên kết khác.
________________________
t/g bị ngốc giai đoạn cuốiii
t/g bị ngốc giai đoạn cuốiii
Sao bộ này tui thấy tui siêng hơn mấy bộ kia hay sao á
t/g bị ngốc giai đoạn cuốiii
t/g bị ngốc giai đoạn cuốiii
Chắc đó là dấu hiệu của những chap đầu

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play