Chợ Đông An dưới chân đồi mỗi mồng năm là ngày họp lớn cảnh bán buôn náo nhiệt mùi cá khô trộn mùi bánh nếp tiếng rao lan dài giữa những dãy lều tranh lợp lá cọ trong đám người chen chúc hai dáng người ăn mặc giản dị nhưng gọn gàng đang dắt nhau chen qua từng gian hàng
Một người là nữ tay cầm giỏ trúc tóc búi cao áo nâu sậm vá kín
Một người là nam dáng mảnh khảnh áo chàm cũ vai mang gùi gạo
Trần Thảo Linh và Hoàng Đức Duy
Cả hai là nô gia cùng được mợ cả và cậu út sai xuống chợ mua đồ cho lễ giỗ bà nội ông bá sắp tới dù ít nói nhưng giữa họ vẫn có một thứ gì đó rất... giống nhau có lẽ là sự yên lặng sự từng trải sự hiểu rằng “im lặng” cũng là một cách sinh tồn
Hoàng Đức Duy
Chị Linh thích hoa gì?
Duy hỏi khẽ khi dừng lại trước một sạp hoa giấy
Trần Thảo Linh
Chị ít được tặng hoa với nô nữ như chị được người ta không ghét là quý rồi
Hoàng Đức Duy
Nhưng nếu được chọn chị sẽ thích gì?
Thảo Linh nhìn một bó hoa ngũ sắc màu tím xen vàng cười nhạt
Trần Thảo Linh
Loại này chịu nắng chịu mưa mọc ven đường nhưng chẳng bao giờ chết giống người như tụi mình
Duy im lặng chỉ mỉm cười nhẹ nụ cười ấy khiến Linh thoáng thấy hình ảnh của chính mình trong cậu một ánh sáng nhỏ bé nhưng cố sống lặng lẽ giữa bóng tối của phủ quyền quý
Sau khi mua xong một gánh gạo một thúng chè lam một xấp vải trắng và ít gia vị hiếm hai người ngồi nghỉ dưới bóng cau già bên bờ kênh
Hoàng Đức Duy
Có khi mô chị muốn bỏ trốn không?
Duy bất chợt hỏi
Trần Thảo Linh
Có chớ nhưng nghĩ tới nhà đang nợ nghĩ tới người nghèo hơn mình còn không được ăn là lại dằn lòng
Hoàng Đức Duy
Chị mạnh mẽ thật
Linh ngước mắt nhìn Duy
Trần Thảo Linh
Còn em? Sao lúc nào cũng cúi đầu lặng lẽ vậy mà đôi mắt lại... không hèn
Duy quay mặt đi má hơi ửng đỏ
Hoàng Đức Duy
Vì có người nhìn em như con người... chứ không phải như nô
Trần Thảo Linh
Người đó là... cậu út?
Duy không trả lời nhưng Linh đã hiểu
Cũng như nàng vậy nàng từng ghét mợ cả đến tận xương người luôn sai việc nặng lạnh lùng khinh người nhưng không biết tự bao giờ ánh mắt mợ nhìn nàng không còn là ánh nhìn “trên dưới” mà là... ngang hàng
Khi về đến phủ trời vừa sập tối mưa bụi rơi lất phất như khói
Hiền Mai đứng chờ trước thềm mắt hướng về lối đi phía cổng
Vừa thấy Linh mợ cau mày
Nguyễn Hiền Mai
Đi chi mà lâu vậy?
Trần Thảo Linh
Dạ... người đông gạo nặng em Duy đau vai nên đợi em nghỉ một chút rồi về
Mợ Mai lặng người một lát mắt chuyển sang Duy rồi lại nhìn Linh
Nguyễn Hiền Mai
Biết lo cho người khác ghê hen ta mà bị mưa một chút chắc ngươi cũng chẳng thèm lo
Linh mím môi nhỏ nhẹ
Trần Thảo Linh
Nếu mợ để em lại gần em cũng sẽ che áo cho mợ...
Câu ấy vừa buông ra Hiền Mai như bị gõ thẳng vào tim nàng quay đi vội vàng
Không phải để che giấu vẻ bối rối... mà để giấu nụ cười đầu tiên từ mấy năm nay
Đêm ấy mợ Mai ngồi một mình nơi hiên tay cầm chén trà nguội còn Quang Anh... vẫn vẽ một người đang mỉm cười giữa gian hàng hoa giấy
Comments