Nắng đổ dài trên nền gạch cổ phủ bá hộ Nguyễn rọi vào hàng ngói đỏ thẫm phản chiếu lấp lánh mái tóc trắng ánh vàng của mợ cả Nguyễn Hiền Mai dưới cái nhìn của người hầu trong phủ mợ đẹp như tranh gấm nhưng lại là bức tranh lạnh lẽo không ai dám chạm tay
Hiền Mai đứng nơi bậc thềm mắt liếc qua đoàn nô gia mới vừa được dẫn vào những khuôn mặt lấm lem run rẩy cúi đầu chờ phân công mợ khoanh tay giọng lạnh như nước giếng
Nguyễn Hiền Mai
Gọi tên từng đứa có đứa nào lười chậm nói chuyện lớn tiếng... cho ra khỏi phủ ngay
Lúc ấy một cô gái trong đám nô bỗng ngẩng đầu lên không thách thức không sợ hãi chỉ là một cái ngẩng đầu đơn thuần để nhìn rõ người sẽ sai bảo mình từ nay
Mắt cô trong như nước nhưng thẳng như gió lộng
Hiền Mai thoáng khựng lòng nàng như vừa bị một bàn tay vô hình gõ nhẹ
Nguyễn Hiền Mai
Con tên chi?
Mợ lạnh giọng hỏi
Trần Thảo Linh
Dạ con tên Thảo Linh người làng Vỹ Dạ cha mẹ mất sớm con làm nô để trừ nợ
Giọng cô nhỏ nhưng rõ ràng không vấp một chữ điều đó càng khiến mợ Mai khó chịu một nô nữ nghèo mà dám nhìn thẳng vào mắt mình?
Nguyễn Hiền Mai
Thằng Tư giao con Thảo Linh này xuống bếp cho hầu bếp chính học dọn dẹp
Mợ quay lưng tà áo lụa vẽ rồng quét nhẹ nền gạch bỏ đi không ngoái đầu
Nhưng kể từ hôm ấy cái tên Thảo Linh cứ quanh quẩn trong đầu mợ Mai như một khúc hát dân ca không thể dứt
Chiều hôm sau trong lúc Hiền Mai đang ngồi thêu dưới mái hiên thì từ xa vọng lại tiếng ồn nơi sân sau mợ nhíu mày đứng dậy bước đến
Thảo Linh đang lau nền nhà một thằng nô con cố tình hắt nước vào xô làm cô ngã sõng soài vết bùn lấm cả tay áo tóc rối môi mím chặt nhưng cô không cãi cũng không khóc chỉ lặng lẽ ngồi dậy tiếp tục lau
Mợ Mai bất giác nắm chặt tay
Nguyễn Hiền Mai
Làm cái gì vậy?
Giọng nàng vang lên đám người cúi gập lưng thằng nô con run rẩy
Nô
Dạ... con... con lỡ tay...
Mợ không nói gì chỉ liếc thằng nhỏ rồi quay sang Thảo Linh
Nguyễn Hiền Mai
Ngươi không biết phản kháng à?
Linh ngẩng mặt đáp nhẹ
Trần Thảo Linh
Dạ người dưới mà cãi người trên thì cũng đâu tốt lành chi thưa mợ
Hiền Mai im lặng một lúc sau nàng thở ra thật khẽ
Nguyễn Hiền Mai
Từ mai lên hầu trà trên chánh điện có ai dạy chưa?
Trần Thảo Linh
Dạ chưa nhưng con sẽ học
Mợ Mai quay đi nhưng bước chân nặng hơn thường lệ
Từ khi nào nàng bắt đầu để mắt đến một nô nữ?
Từ khi nào ánh mắt Thảo Linh lại khiến tim nàng nhói nhẹ?
Trong khi đó bên thư phòng phía Đông cậu út Nguyễn Quang Anh đang lặng lẽ vẽ mái tóc trắng vàng như nắng đôi mắt sâu thẳm như đáy hồ thu trước mặt cậu một tranh chân dung đang dần hoàn thiện vẽ một thanh niên trẻ nét mặt thanh tú mi mắt rủ xuống như đang ngủ
Đó là Hoàng Đức Duy một trong những nô gia chăm sóc thư viện
Cậu út không biết vì sao mình vẽ Duy nhiều đến thế chỉ biết rằng nếu một ngày Duy rời phủ Quang Anh sẽ không còn vẽ được nữa
Huế những ngày đầu hè năm ấy... gió Lào thổi qua vùng đất giàu có nhưng lòng người thì bắt đầu xáo động
Comments
loại em đi!
ê ai bột ơi tốp vậy😔Linh bột Mai tốp
2025-07-03
2