Chương 3: Những Tấm Ảnh Bị Giấu

Trần Tư Hàn trở về phòng tối hôm đó, trời đã muộn, nhưng ánh sáng trong căn phòng nhỏ vẫn mờ ấm. Cậu vứt balo sang một bên, kéo ghế lại gần bàn, rồi bật chiếc máy ảnh quen thuộc lên. Màn hình sáng lên, chiếu vào đôi mắt sâu và trầm của cậu.
Trong thẻ nhớ là hàng chục, thậm chí hàng trăm bức ảnh – hầu hết đều chụp Nhiếp Vĩ Thần . Có tấm cậu ấy đang ôm đàn guitar ngồi dưới gốc cây, mắt nhắm hờ. Có tấm là nụ cười rạng rỡ khi Vĩ Thần giơ cao tấm bảng “Miễn phí ôm” ở sân trường. Và cả những khoảnh khắc bất chợt: ánh mắt lơ đãng nhìn mây, nụ cười ngơ ngẩn khi đọc lời bài hát.
Từng bức ảnh là từng mảnh nhỏ trong một câu chuyện mà chỉ riêng Tư Hàn đang viết. Câu chuyện không tên, không đoạn kết – nhưng đầy cảm xúc.
Cậu tựa người vào khung cửa sổ, ánh đèn vàng hắt lên gò má hơi gầy. Gió tháng sáu len vào phòng, thổi lay rèm cửa như bàn tay chạm khẽ vào lòng người.
Trần Tư Hàn - TH
Trần Tư Hàn - TH
“Đừng nhìn nữa…” – Cậu thì thầm, giọng khàn nhẹ. “Mày biết rõ là... cậu ấy không giống mày.”
Tình cảm cậu mang, không giống những điều mà người khác thường nói với nhau. Không có lời tỏ tình, không có những cái nắm tay. Chỉ là ánh mắt dõi theo, những bức ảnh lặng thầm, và một trái tim cứ thế... rối lên trong im lặng.
Tiếng chuông tin nhắn vang lên, phá tan không gian tĩnh lặng.
Nhiếp Vĩ Thần - T
Nhiếp Vĩ Thần - T
💬 : "Ngày mai tụi tớ diễn thử, cậu rảnh thì ghé qua nhé?" – tin nhắn từ Nhiếp Vĩ Thần.
Tư Hàn nhìn màn hình điện thoại hồi lâu. Ngón tay lướt đến gần nút trả lời, rồi dừng lại. Cậu không nhắn gì. Nhưng cũng không xóa tin.
Sáng hôm sau, trong hội trường tối đèn, hàng ghế khán giả chỉ lác đác vài người. Ở cuối phòng, nơi không ai để ý, Tư Hàn lặng lẽ đứng đó. Cậu mặc áo đen, đội mũ lưỡi trai che gần nửa gương mặt, máy ảnh ôm trước ngực. Không ai nhận ra cậu, và cậu cũng chẳng muốn ai biết.
Tiếng nhạc vang lên. Giai điệu pop nhẹ nhàng, vui tươi, tràn ngập như ánh sáng mùa hè. Trên sân khấu, Nhiếp Vĩ Thần đang cười, nụ cười thuần khiết và tự do như thể cả thế giới chẳng còn gì phải bận tâm.
Trần Tư Hàn giơ máy ảnh lên. Nhưng lần này, thay vì chụp, cậu chỉ nhìn qua ống kính – ngắm một người mà cậu không thể chạm đến.
Lần đầu tiên, trong đôi mắt Tư Hàn – luôn âm u và yên tĩnh – ánh lên một tia sáng như nắng. Không chói chang, nhưng dịu dàng. Và thật thật.
Trần Tư Hàn - TH
Trần Tư Hàn - TH
“Có lẽ… chỉ cần đứng ở đây, âm thầm dõi theo là đủ.” – Tư Hàn tự nói với mình.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play