Tiểu Nguyệt Dao Vân Hạc Phi Vũ ~{ DươngHùng - DuongHung - Domicmasterd - Domas - BốngPhone }~ @Nixie
『#3 - Hồ Linh Quy Xứ』
Ánh dương vừa chớm ló, cũng là lúc em cựa mình thức giấc trong gian phòng lạnh lẽo của hắn.
Hay đúng hơn là nơi tạm trú được ban phát một cách miễn cưỡng.
Dù sao thì em cũng chẳng còn nơi nào trốn cả.
Em ngồi dậy, mắt còn lờ đờ, tóc rối như tổ quạ.
Lê Quang Hùng
Oáp... /Dụi mắt/
Em ngáp một cái dài như cả cuộc đời hồ ly nghìn năm của mình.
Lê Quang Hùng
*Mới chợp mắt chưa được bao lâu, trời đã sáng mất rồi...*
Lê Quang Hùng
*Lại còn mơ thấy mình bị buộc như bánh chưng đem đi tế thần nữa chứ...*
Em lầm bầm, tay vỗ vỗ vào gối như thể trách móc nó không chịu báo mộng cho sớm.
Lê Quang Hùng
"Thậm chí còn thấy thân hóa thành một đóa bạch liên trôi bồng bềnh giữa ao..."
Lê Quang Hùng
Bị mấy con vịt rỉa trụi luôn/Ngái ngủ/
Lê Quang Hùng
Không biết hôm nay có còn sống sót qua kiếp bão bùng này không nữa...
Huyền nhân
Không có vịt đâu
Huyền nhân
Chỉ có một hồ ly lười đến mất hóa thành cây mơ rồi bị hái xuống thôi
Một giọng nói vang lên ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng, thanh thoát mà mang theo vẻ kiêu kỳ.
Huyền nhân
Còn ngủ nữa là mặt trời đè nát cái đuôi nhỏ của đệ đấy
Huyền nhân
Hồ ly mê ngủ à?
Lê Quang Hùng
/Nhíu mày/ Huynh là ai?
Lê Quang Hùng
Sao mà đẹp quá vậy...?
Người đứng trước cửa khoanh tay, tóc dài bay nhẹ theo gió, ánh mắt hơi chế giễu nhưng ngữ điệu thì lại rất thân thiện.
Huyền nhân
Tiên nhân được Dương đại nhân cử đi giám sát đệ
Lê Quang Hùng
*Tiên nhân cũng đi làm bảo mẫu à???* /Mông lung/
Bùi Anh Tú
Đệ có thể gọi ta là Bùi Anh Tú /Cười mỉm/
Bùi Anh Tú - Tiên nhân hạ giới đặc biệt, chuyên làm nhiệm vụ canh giữ, điều tra, và giám sát các sinh vật linh dị quý hiếm.
Bùi Anh Tú
Vì đệ là giống hồ ly hiếm, quý hơn ngọc phỉ thúy
Bùi Anh Tú
Nên không ai cho phép đệ lượn lờ một mình đâu
Bùi Anh Tú
Cả triều đình vất vả lắm mới bắt được
Bùi Anh Tú
Lỡ đệ trốn mất thì phí công lắm đó!
Lê Quang Hùng
*Kệ mấy người chứ...*
Lê Quang Hùng
/Ngó nhìn/ Hừm... Huynh cũng đẹp trai đấy
Bùi Anh Tú
Kiểu này chắc cũng chưa từng nếm mùi bị rượt đuổi vì trốn tế đúng không...?
Bùi Anh Tú
Chưa, nhưng ta từng đuổi bắt một con hồ ly suốt ba ngày ba đêm /Hãnh diện/
Bùi Anh Tú
Trốn không thoát được đâu, đừng thử /Răn đe/
Lê Quang Hùng
/Ánh mắt phán xét/
Lê Quang Hùng
Đừng uy hiếp nữa, ta dậy rồi nè! /Lật tung chăn ra, uể oải/
Lê Quang Hùng
Ta biết nên làm gì để sống. Yên tâm, ta sẽ không bỏ trốn đâu
Lê Quang Hùng
Dù sao thì ta cũng biết ai sẽ là người thay thế ta rồi /Tự tại/
Bùi Anh Tú
Tìm người nhanh vậy sao?
Bùi Anh Tú
Đúng là không uổng công danh hồ ly thiên niên
Tìm một con hồ ly khác để thay mình làm vật tế.
Nghe thì ác, nhưng đời đâu phải chuyện cổ tích.
Nếu em không làm vậy, thì ai cứu em?
Không phải ai khác, chính là em gái nuôi của em - cái đứa suốt ngày chê em là "cáo phế phẩm, cáo ham chơi, cáo nhát gan,..."
Lê Quang Hùng
Vấn đề là... ta lười về nhà
Lê Quang Hùng
Quê cư ngụ của ta cách biệt phương này quá đỗi xa xăm
Lê Quang Hùng
E chẳng dễ hồi hương
Lê Quang Hùng
Từ đây đi bộ mòn về chắc mất ba cái đuôi
Vương triều nơi em đang tạm trú cách quê nhà hồ ly cả trăm dặm sơn hà.
Một hồ ly nhỏ như em, vốn chỉ thích lăn lộn ngắm trăng và trộm bánh, thì nào có hơi sức mà cuốc bộ một mình?
May sao, kẻ lạnh lùng băng giá kia lại chẳng ngốc, hắn đã cử một người đi theo phò tá em.
Lê Quang Hùng
Tiên nhân như huynh, không lẽ lại để ta lê từng bước qua đó sao?
Lê Quang Hùng
Có thần thông nào... bay được thì hay biết mấy... nhờ?
Bùi Anh Tú
/Thở dài/ Đành vậy thôi~
Tú huýt sáo, gọi ra một pháp trận tròn như mặt trăng, đưa em bay vèo về phía rừng sâu phía Tây - nơi cư ngụ của tộc hồ ly.
Vùng đất hồ ly vẫn đẹp như trong ký ức của em.
Những ngọn cây cao vút vươn lên trời xanh, ánh nắng xuyên qua tầng lá tạo thành vũ điệu sắc màu lấp lánh như mộng.
Dưới tán cây, cỏ dại mọc đầy, thơm tho mùi rừng, mùi cũ kỹ, mùi của hồi ức.
Cảnh rừng núi hiện ra xanh thẫm, sương mù nhẹ như tơ, hồ ly giới nằm ẩn sâu giữa rừng linh mộc, không ai có thể bước vào nếu không mang huyết khí hồ tộc.
Bùi Anh Tú
Tiên nhân như ta mà bén mảng vô đất của yêu hồ là phạm thiên quy
Bùi Anh Tú
Ta đứng ngoài rình cũng đủ rồi
Bùi Anh Tú
Đừng nghĩ đến việc chuồn
Bùi Anh Tú
Dù đệ hóa thành bụi cũng bị ta gom lại được
Lê Quang Hùng
/Chán nản gật đầu/
Bùi Anh Tú
/Phất tay áo/ Ta sẽ chờ ở đây
Bùi Anh Tú
Đệ có hai canh giờ đấy
Tú tựa vào một thân cây, nhắm mắt lại
Lê Quang Hùng
/Bước vào rừng/
Em tiến dần vào, lối nhỏ dẫn đến làng hồ ly mở ra trước mắt.
Những căn nhà mái cong uốn lượn, treo đầy chuông gió và bùa linh khí.
Âm thanh leng keng nhẹ nhàng len lỏi qua cơn gió.
Huyền nhân
Ê ê, kia có phải Hùng ca không vậy?
Huyền nữ
Trời đất! Bé Hùng sống rồi!
Huyền nhân
Mới nghe tin huynh bị bắt đi làm tế thần!!!
Huyền nữ
Ngươi còn sống thiệt hả? Tưởng bị nướng làm thịt rồi!
Lê Quang Hùng
Đừng có độc miệng vậy chứ, ta vẫn còn ngon nghẻ nè! /Quạu/
Huyền nhân
Hùnggggg!!!! /Nhào tới/
Một chàng trai với bộ tóc bạch kim, mắt sáng, đôi tai hồ ly vểnh lên ôm lấy em.
Hoàng Đức Duy
Đồ trốn nhà! Đi đâu hai ngày qua không về hả?
Lê Quang Hùng
Đi du ngoạn mà... Chỉ mới có hai ngày!
Lê Quang Hùng
Bị bắt chút xíu thôi, không sao
Hoàng Đức Duy
Huynh làm ta lo đấy! Biết ta nhớ huynh lắm không hả?!!!
Hoàng Đức Duy
/Ôm chặt em/
Lê Quang Hùng
Ặc... thả ta ra coi! /Giãy nảy/
Hoàng Đức Duy
Ơ... huynh quát ta
Hoàng Đức Duy - Tiểu đệ bầu bạn bên Hùng từ thuở ấu thời. Là một hồ ly ngốc cực độ, nhưng dễ thương, trung thành và quan trọng hơn cả: dễ dụ.
Lê Quang Hùng
Đệ có thể thôi cái kiểu nói chuyện như tiểu hài tử chưa dứt sữa đó không? /Cười khổ/
Hoàng Đức Duy
Huynh cũng như ta thôi!
Huyền nữ
Nói kiểu đó là bổn hồ tổn thương đấy!
Huyền nữ
Tiểu tử bỏ đi tiếp bây giờ!
Hàng loạt tiếng cười vang lên.
Một người đàn ông mặc áo đạo bào tím bước ra, tay cầm gậy trúc cong cong.
Nguyễn Trường Sinh
Cái thân xác này vẫn còn lết được về đây à?
Nguyễn Trường Sinh - hồ ly cổ đại, là một trong những hồ ly tu luyện lâu năm nhất vùng linh hồ. Là sư phụ của em. Trước đây, người từng ra tay giúp đỡ, góp sức cứu nguy cho quân đội của công tử H giấu tên trong một chuyến đi đầy hiểm họa.
Lê Quang Hùng
Tôn sư còn chưa chôn tro cốt con hả? /Cười/
Nguyễn Trường Sinh
Ta tính đốt thơ tưởng niệm rồi đó... /Cốc đầu em/
Nguyễn Trường Sinh
Nhưng mà thôi, con còn sống là tốt
Nguyễn Trường Sinh
Lần sau mà trốn ra ngoài chơi nữa, ta sẽ nhốt con ba tháng luyện công
Lê Quang Hùng
/Bĩu môi/ Vậy con thà bị nhốt trong cung còn hơn
Hoàng Đức Duy
/Cười/ Suy nghĩ kỹ chưa đó?
Hoàng Đức Duy
Ta sợ huynh bị nhốt chưa tròn một ngày đã bắt đầu mè nheo than vãn rồi á!
Lê Quang Hùng
Trong mắt đệ, ta tệ vậy luôn à!! /Phụng phịu/
Lê Quang Hùng
Mà Duy này, cái con bé... ờ...
Lê Quang Hùng
Em gái nuôi của ta ấy... giờ còn ở đây không?
Hoàng Đức Duy
Tuyết Nhạn? Nó vẫn ở nhà
Hoàng Đức Duy
Dạo này còn xấc láo hơn trước
Em nheo mắt, môi nhếch khẽ thành một nụ cười có phần bất lương.
Lê Quang Hùng
Muốn mời nó đi chơi xa một chuyến á mà... /Khẽ cười/
Dáng người mảnh mai, mặt mày xinh xắn nhưng ánh mắt thì sắc như dao.
Vừa thấy em, ả đã chau mày.
Đường Tuyết Nhạn
Ồ? Hóa ra ngươi còn chưa chết? /Liếc nhìn em/
Đường Tuyết Nhạn
Về đây làm gì?
Đường Tuyết Nhạn
Hay là... bị hoàng cung đuổi rồi tìm về xin ăn? /Cười đểu/
Lê Quang Hùng
Muội nhớ ta hay sao mà hỏi thăm ta dữ vậy? /Cười mỉm/
Lê Quang Hùng
Ta biết muội thương ta mà
Lê Quang Hùng
Vậy nên... cho phép ta dẫn muội ra ngoài thưởng cảnh một chuyến
Lê Quang Hùng
Có được chăng?
Đường Tuyết Nhạn
/Nhướng mày/
Đường Tuyết Nhạn
Ngươi tưởng ta ngu à?
Đường Tuyết Nhạn
Đúng là cái miệng ngọt. Làm gì có chuyện tốt nào từ ngươi đâu?
Đường Tuyết Nhạn
Ngươi không bao giờ làm gì tốt đẹp cả
Lê Quang Hùng
Muội không tin cũng được
Lê Quang Hùng
Nhưng ngoài kia hiện giờ đang có một nghi thức thần bí
Lê Quang Hùng
Chẳng biết có phải muội đã nghe qua chưa?
Lê Quang Hùng
Nếu tham gia, muội sẽ được vinh danh, thăng cấp, có thể tiến hoá thành Hồ Vương
Đường Tuyết Nhạn
Thật không?
Lê Quang Hùng
Thật... /Cười gượng/
Lê Quang Hùng
Dĩ nhiên cần một hồ ly có năng lượng cao, da đẹp, tóc suôn, và thần thái như muội
Đường Tuyết Nhạn
/Suy nghĩ/
Lê Quang Hùng
Chỉ cần muội đi cùng ta
Lê Quang Hùng
Ta sẽ chia cho muội một nửa linh thạch Huyền Mộng
Đường Tuyết Nhạn
/Hào hứng/ Ngươi không nói dối ta chứ?
Đường Tuyết Nhạn
Được! Dẫn ta đi!
Lê Quang Hùng
/Khẽ thở dài/
Lê Quang Hùng
*Kẻ ngốc còn thấu, muội lại hồ đồ đến vậy...*
Lê Quang Hùng
*Nếu cứ để cảm xúc lấn át lý trí thế này thì làm sao có thể đi xa hơn ta được...?*
Lê Quang Hùng
*Tội nghiệp con bé đó ghê... người đẹp mà bị khờ*
Đường Tuyết Nhạn
Nhớ là phải chia cho ta một nửa linh thạch Huyền Mộng đấy!
Lê Quang Hùng
Vậy mình đi nhé? /Bước đi/
Hoàng Đức Duy
Ơ, huynh đi đâu vậy? Cho ta theo với! /Chạy theo/
Lê Quang Hùng
Chuyện này Không được, tuyệt đối giữ kín
Lê Quang Hùng
Giờ chưa thể nói, đợi ta quay về nhất định nói hết cho đệ biết
Hoàng Đức Duy
Cho ta đi chung đi... Ta thề sẽ không ăn gì trong lúc du ngoạn /Mếu/
Lê Quang Hùng
Ngoan. Ở lại, trông nhà dùm ta
Lê Quang Hùng
Ta hứa sẽ đưa đệ đi cùng vào lần tới! /Chắc nịch/
Lê Quang Hùng
Có được không?
Hoàng Đức Duy
Huynh nhớ đấy... /Bĩu môi/
Đường Tuyết Nhạn
Nè nè! Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau dẫn đường cho ta!
Đường Tuyết Nhạn
Ta sắp thành Hồ Vương rồi
Đường Tuyết Nhạn
Để xem còn kẻ nào dám mở miệng gọi ta là hồ ly ngông cuồng nữa! /Tung tăng/
Từ xa, Tú đã đứng chờ. Khi thấy Tuyết Nhạn xuất hiện, mắt anh khẽ nhíu lại - vẻ thăm dò lẫn đề phòng.
Đường Tuyết Nhạn
Đây là ai? /Chỉ Tú/
Lê Quang Hùng
Không liên quan đến muội
Bùi Anh Tú
"Đệ định lừa ai vậy?"
Bùi Anh Tú
"Đệ nghĩ ta không biết ả là em đệ à?" /Thì thầm/
Lê Quang Hùng
"“Ủa... chớ đem người nhà đi tế là không được hả?" /Bình thản/
Bùi Anh Tú
"Hiến thì hiến được á... nhưng mà đó là muội muội của đệ đó"
Bùi Anh Tú
"Đệ nhẫn tâm vậy thiệt sao?"
Lê Quang Hùng
"Ả là hồ ly, có linh khí tương đồng, tính khí độc ác"
Lê Quang Hùng
"So với ta còn dễ khiến trời nổi giông hơn"
Lê Quang Hùng
"Thế chưa đủ tiêu chuẩn tế thần sao?"
Lê Quang Hùng
"Nói gì thì nói, ta với ả đâu có huyết thống gì..."
Tú nhìn em một lúc lâu, ánh mắt từ nghi hoặc chuyển sang tán thưởng.
Bùi Anh Tú
Hiếm có kẻ nào tâm cơ như đệ mà khiến ai cũng mến như vầy á...
Lê Quang Hùng
/Tay chống nạnh/ Ta mà chết thì ai chọc cười trời đất nữa?
Đường Tuyết Nhạn
Các người ồn ào đủ chưa?
Đường Tuyết Nhạn
Mau đưa ta hồi cung, đừng để ta phải nhắc tới lần thứ hai!
Bùi Anh Tú
Giờ thì ta hiểu rồi. Quả là ứng cử viên sáng giá cho vị trí hiến tế...
Đường Tuyết Nhạn
/Nghe thấy/
Đường Tuyết Nhạn
Ôi dào~ không cần tâng bốc bổn tọa đến thế đâu!! /Tự mãn/
Bùi Anh Tú
"Bây giờ chuyện đem ả đi tế thần, ta thấy cũng là một hành động nhân đạo đấy"
Lê Quang Hùng
Đó đó! Huynh cũng đâu có hiền hơn ta bao nhiêu đâu?
Lê Quang Hùng
Huynh cũng độc mồm lắm!
Khi họ về đến hoàng cung, trời đã ngả về chiều.
Gió nổi lên, mang theo mùi của mưa, của nghi thức, của máu và định mệnh.
Tuyết Nhạn vẫn chưa hiểu gì, chỉ biết mình được dẫn đến vinh quang.
Bùi Anh Tú
"Đệ có chắc về quyết định này không?"
Lê Quang Hùng
"Ta không còn lựa chọn khác"
Bùi Anh Tú
"Tàn nhẫn quá~"
Ngày khai bút: 30/04/2025
Ngày phát hành 07/07/2025
Comments