[Chu Dực Nhiên×You]Vai Diễn Cuối Là Em
Chương 1 – Màn hình và khoảng cách
Em vẫn xem các chương trình có anh
"Nam diễn viên xuất sắc nhất thuộc về… Chu Dực Nhiên!”
Tiếng vỗ tay vang lên rộn ràng từ màn hình tivi. Ánh đèn sân khấu chiếu thẳng xuống người đàn ông đang đứng dậy bước lên bục nhận giải. Anh mặc vest đen cổ điển, gương mặt nghiêm túc nhưng ánh mắt thì lấp lánh. Chu Dực Nhiên cúi đầu nhận cúp, nở một nụ cười nhẹ. Chỉ thế thôi, tim tôi cũng nhói lên một nhịp.
Vân Vân_2003
"Anh lúc nào cũng xứng đáng."
Em thì thầm, như bao lần khác.
Trên màn hình, anh bắt đầu bài phát biểu. Vẫn chất giọng trầm ấm quen thuộc. Vẫn cách nói chậm rãi, nhẹ nhàng, từng từ đều đầy cảm xúc. Tôi không hiểu hết những gì anh nói bằng tiếng Trung, nhưng tôi đã nghe anh đủ lâu để biết — anh chân thành.
Ngồi cạnh tôi, QAnh thở dài. Nó nhìn tôi nghiêng đầu, chọc nhẹ:
QAnh_2003
"Lại khóc nữa à, fan cứng?"
Em bật cười, đưa tay lau đi giọt nước mắt rơi từ lúc nào chẳng biết.
Vân Vân_2003
"Tao không khóc. Tao chỉ… tự hào."
QAnh im lặng vài giây. Rồi nó nhìn thẳng tôi, nghiêm túc.
QAnh_2003
"Vân này… mày biết là giữa fan và idol rất khó có tình yêu đâu đúng không?"
QAnh_2003
"Ý tao là… mày được quyền ngưỡng mộ. Được yêu quý. Nhưng đừng mong đợi điều gì quá xa. Họ sống ở thế giới khác. Còn mình, vẫn phải đi làm, vẫn phải tính hôm nay ăn gì mai trả tiền nhà kiểu gì…"
Em biết từ ngày đầu tiên tôi thích anh — một người ở cách em hơn 2.000 cây số. Một người sống giữa ánh đèn và truyền thông, còn em sống trong bóng tối và chỉ biết dõi theo anh. Em biết chứ, em không đặc biệt. Với anh, em cũng chỉ là một trong hàng triệu fan đang xem livestream kia
Nhưng biết thì biết, còn tim… thì có mấy khi chịu nghe lời?
Vân Vân_2003
"Tao không mơ gì đâu,” em đáp nhỏ. “Tao chỉ… thấy ấm lòng khi nhìn thấy anh ấy cố gắng. Thấy anh ấy mỉm cười. Như vậy là đủ.”
QAnh nhìn tôi. Nó không nói gì nữa. Còn tôi, lại quay về phía màn hình.
Trên sân khấu, Chu Dực Nhiên cúi đầu lần cuối, ánh đèn phản chiếu lên chiếc cúp trong tay anh. Em chụp lại khoảnh khắc ấy, như một thói quen. Rồi lưu vào một album riêng, đặt tên là: "Người mà mình sẽ mãi chỉ nhìn từ xa."
Có những người... bạn không bao giờ bước vào thế giới của họ được. Nhưng điều đó không ngăn cản bạn yêu thương họ – bằng cách yên lặng và bền bỉ nhất.
Comments
Vũ Quỳnh Trang
cậu ơi mới chap đầu mà tớ thấy hay lăm, truyện cậu hay, có tính chất văn học rất cao, đầu tư không chỉ ở nội dubg mà còn về câu văn nưa, mình thích lắm
2025-07-02
1