Chap 3: Giờ tự học buổi tối

Phòng học buổi tối, ánh đèn tuýp sáng lạnh. Tiếng bút viết loạt soạt xen tiếng thở dài của những đứa đang vò đầu giải toán. Ngoài hành lang, gió đêm xào xạc làm khung cửa sổ kẽo kẹt.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
/chống cằm, mắt dán vào đề Lý/ Ôi trời ơi, ai cứu tao với, đề này là ác mộng
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
/giật đề, đọc qua/ Mày học kiểu gì mà 1+1 còn sai?
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Đấy là phép cộng trong tâm hồn, không phải Toán
Cuối lớp, Tả Kỳ Hàm ngồi im, cuốn vở Toán mở trang trắng. Dương Bác Văn đặt quyển sách của mình lên bàn Kỳ Hàm, kéo ghế ngồi kề sát. Hơi thở của hai đứa gần tới mức cảm nhận được mùi dầu gội thoang thoảng.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
/lật trang vở, chỉ vào bài mẫu/ Đây. Bước đầu tiên là đặt điều kiện xác định. Hiểu chưa?
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
/gãi đầu/ Điều kiện… điều kiện… à, hiểu
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
/liếc sang/ Nhìn mặt hiện rõ hai chữ “không hiểu” luôn kìa
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
/hậm hực/ Thì tao không hiểu. Nhưng mày đừng nhìn gần quá, tim tao đập loạn
Câu cuối Kỳ Hàm chỉ nghĩ trong đầu, nhưng mắt lỡ liếc sang khóe miệng Bác Văn đúng lúc cậu hơi mím môi. Trong khoảnh khắc, không gian như nén lại.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
/cúi gần hơn, giọng khẽ/ Này, tập trung
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
/giật mình, ngồi thẳng dậy/ Ờ ờ… tập trung!
Một viên giấy vo tròn bay “vèo” qua đầu hai đứa, đáp trúng gáy Trần Tư Hãn ở bàn giữa.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
/xoa gáy, quay lại quắc mắt/ Đứa nào mất dạy vậy!???
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
/nhếch môi, tay vẫn đặt ở vị trí ném/ Lỡ tay thôi
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Lỡ?? Lỡ mà chuẩn thế à?
Cả đám bạn quần chúng phía sau khúc khích cười. Lý Gia Sâm giơ gói snack ra chia, Trương Dịch Nhiên bẻ vụn bánh rắc lên bàn Trương Hàm Thụy. Tiếng rì rầm, tiếng cười nho nhỏ tạo nên không khí ấm áp, quen thuộc của một lớp học buổi tối.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Im lặng chút đi. Muốn bị thầy trực bắt cả lũ à?
Trương Dịch Nhiên
Trương Dịch Nhiên
Lớp trưởng xin hãy tha mạng!
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Lớp trưởng dữ dằn thế này, bảo sao Kỳ Hàm sợ gần chết
Kỳ Hàm cúi xuống, giấu nụ cười. Chữ số bắt đầu hiện dần trên trang vở trắng, nét bút còn hơi run. Nhưng mỗi lần vướng mắc, Bác Văn lại kiên nhẫn chỉ từng bước.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Nhìn này, chuyển vế sang, dấu lớn thành dấu bé, rồi chia hai vế cho hằng số
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
/gật gù, lí nhí/ Ờ… ờ… Bác Văn, mày giảng dễ hiểu thật
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
/ngẩng lên, bắt gặp đôi mắt sáng của Kỳ Hàm/ Vậy mày hiểu chưa?
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Chưa
Bác Văn thở dài, nhưng khóe môi khẽ cong. Ngoài cửa sổ, tiếng dế đêm râm ran như điểm nhịp cho thứ cảm xúc mơ hồ đang lớn dần. Đằng xa, thầy trực đi tuần hành lang, tiếng bước chân đều đặn vọng lại.
Lý Gia Sâm
Lý Gia Sâm
/hạ giọng thì thào/ Ê, có thầy! Đèn pin kìa!
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Chết! Giấu đồ ăn! Giả vờ học đi!
Lớp học rối loạn trong im lặng, sách vở được lật ầm ầm, vỏ snack nhét vội vào ngăn bàn. Đèn pin quét qua cửa kính, cả lớp nín thở. Trong khoảnh khắc ấy, Kỳ Hàm vô thức siết nhẹ tay áo Bác Văn.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
/ngồi yên, khẽ thì thầm/ Đừng sợ. Có tao ở đây
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
/tròn mắt, tai ửng đỏ/
Ánh đèn pin rời đi, tiếng bước chân xa dần. Cả lớp thở phào, tiếng cười rộ lên khắp nơi. Không khí buổi tối trở lại nhộn nhịp, nhưng ở góc lớp, Kỳ Hàm vẫn chưa buông tay áo lớp trưởng. Và cậu cũng không định buông sớm.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play