[DoGav - DuongAn] Vẫn Yêu Và Mãi Yêu
LỜI NHẮN ẨN DANH
nhỏ này thíc An
thích viết ngược:)))
nhỏ này thíc An
Mà ko chịu nổi:)
nhỏ này thíc An
Nay buồn nên chap bùn??
An vẫn đứng chỉ đạo dù trời nắng gắt, mặt tái xanh. Trong lúc lùi lại để kiểm tra khoảng cách lắp dựng giàn giáo, một thanh sắt bị trượt từ phía trên rơi xuống gần sát.
Công nhân hét to: Né ra!! Né đi!
An bị đẩy mạnh, ngã đập vào thùng dụng cụ, trán va vào cạnh sắt. Máu rỉ ra. Cậu ngất đi.
Duy và Quang Anh đến nơi. Cậu đã được băng trán, còn nằm mê man.
Hoàng Đức Duy
Cậu ta điên rồi! Có phải cần liều mạng vậy không?
Nguyễn Quang Anh
//nhìn An, giọng trầm// Người bình thường sẽ không cố gắng như thế… nếu không vì muốn chứng minh gì đó.
Đặng Thành An
Bản… bản kế hoạch tôi chưa làm xong...
Hoàng Đức Duy
Cái cậu cần làm là nghỉ ngơi!! Cậu ngốc vừa thôi!
Đặng Thành An
//nhắm mắt, giọng lạc đi// Tôi... còn chưa làm xong cho anh ấy…
Quang Anh nhìn An một lúc lâu. Câu “anh ấy” phát ra rất khẽ – mà đủ để khiến lòng người nhói.
Nguyễn Quang Anh
"Mù quáng"
Y tá mang một bó hoa và chiếc hộp nhỏ đến cho An. Trên đó không ghi tên người gửi
Đặng Thành An
//bối rối nhìn//Chị ơi… đọc giúp em với được không?
Y Tá
//mỉm cười//: Dạ được nhóc ạ
“Gửi Chíp Bông của tôi...
Mệt thì đừng cố nữa.
Tuần sau anh về, nhớ ra đón.
– Người luôn giữ lời hứa –”
An nghe xong thì mỉm cười rất nhẹ… rồi cười thành tiếng. Lần đầu tiên sau chuỗi ngày chịu đựng, gương mặt cậu như có chút ánh sáng.
Y Tá
//bật cười//Người yêu bí mật hả nhóc?
Đặng Thành An
//che mặt, cười thầm//Chị đừng nói lớn… em biết là ai rồi.
Dương bước đến, tay cầm giỏ trái cây. Nhưng vừa đến trước cửa, anh nghe tiếng cười của An, rồi thấy hoa và hộp nhẫn trên bàn cạnh giường. Đôi mắt anh trầm xuống.
Anh đứng lặng một lúc. Tay anh siết mạnh túi trái cây, môi mím chặt. Mắt rực lên – giận dữ, ghen, và đau đớn??
Trần Đăng Dương
“Ra là... 5 năm cậu sống tốt lắm.Còn tôi – là thằng ngốc nghĩ rằng mình bị bỏ lại.”
Trần Đăng Dương
“Cậu không cần tôi. Cậu chưa từng cần tôi.”
Trần Đăng Dương
Gọi An về làm. Giao cho cậu ấy dự án gấp 3 khối lượng cũ.
Trần Đăng Dương
Nếu không xong trong 5 ngày, không cần quay lại DOMIC nữa
Nguyễn Quang Anh
//sững người// An vừa ra viện…
Trần Đăng Dương
//giọng rít qua kẽ răng// Từ lúc quay về, cậu ta luôn diễn rất giỏi.
Trần Đăng Dương
Diễn đến mức tôi… tưởng rằng người tôi từng yêu vẫn còn đó.
An nhận được thông báo điều động từ DOMIC. Cậu mở điện thoại, đọc qua nội dung, mắt không đổi sắc. Lặng lẽ
Hoàng Đức Duy
//giật lấy điện thoại//Cậu có điên không?! Mới tỉnh dậy chưa 24 tiếng!
Đặng Thành An
Nếu... đó là cách anh ấy muốn nhìn tôi…
Đặng Thành An
Thì tôi chịu được
Nguyễn Quang Anh
Đây không phải công việc, An. Đây là trừng phạt.
Cậu quay đầu ra cửa sổ. Trời đang bắt đầu mưa. Mưa như ngày Dương rời đi năm xưa.
Khuya- An lén rút kim truyền nước, vào nhà tắm rửa mặt, nhìn bản thân trong gương. Mắt thâm, băng trán, cơ thể yếu ớt
Đặng Thành An
“Không được gục.
Mình còn nợ anh ấy... một lần chứng minh rằng...Mình chưa từng phản bội.”
Comments
Embes💋🥀
Đăng Dương ơi là Đăng Dương😭
2025-07-05
1
Đu otp hết mìnhhh
Ủa r thư ai🤨
2025-07-05
0
Đu otp hết mìnhhh
Ôi tr ơii🥺
2025-07-05
0