Không Thể Thương...[ Duonghung ]
#2 [N]
Mùi thuốc sát trùng và ánh sáng trắng nơi trần nhà khiến Hùng khẽ nhíu mày
Cơ thể nhẹ bẫng. Bụng dưới trống rỗng như bị móc mất một phần linh hồn
Cậu tỉnh lại. Chậm rãi quay đầu… thì thấy hắn.
Dương – vẫn bộ vest nhàu nhĩ từ đêm qua, ngồi bên giường bệnh, ánh mắt không đọc nổi là mệt mỏi, phẫn nộ hay chán chường.
Cậu muốn hỏi con đâu… nhưng chưa kịp cất tiếng, thì hắn đã lạnh lẽo buông ra một câu:
Trần Đăng Dương
Đứa bé đó… là của ai?
Toàn thân Hùng cứng đờ.
Cậu nghĩ mình nghe nhầm. Nhưng khi ngẩng lên, đối diện với đôi mắt nghi ngờ của hắn, cậu biết… đó là thật.
Hắn nghi ngờ em.
Ngay sau khi em vừa mất con, mất đi thứ duy nhất mà em ôm ấp hy vọng
Trái tim Hùng như bị bóp nghẹt. Đau đến mức tê rần cả lòng ngực
Cậu chưa từng khóc trước mặt hắn – chưa từng! – vì biết Dương ghét nước mắt.
Nhưng lần này, Hùng không kìm được nữa rồi.
Giọng cậu nghẹn lại, đầu cúi thấp, mắt rưng rưng rồi đột ngột bật ra một tràng nức nở như dòng nước bị dồn nén lâu ngày vỡ tung bờ đập
Lê Quang Hùng
Con tao chết rồi đó, Dương… VỪA LÒNG CHƯA?!
Tiếng gào vang lên như xé rách bầu không khí u ám trong phòng bệnh.
Hùng đưa tay đấm vào ngực mình, nước mắt trào ra như mưa
Lê Quang Hùng
Nó không phải con của Dương…
Không phải con Dương…
Lê Quang Hùng
Nó là con của tao! Tao nuôi nó bằng nước mắt, bằng nỗi đau, bằng tất cả những nhịn nhục này!
Giọng Hùng gào đến khản đặc. Gương mặt nhòe nước, tay nắm chặt vào chăn bệnh trắng tinh, nước mắt thấm ướt cả gối
Lê Quang Hùng
Tao…
Tao ghét Dương…
Hùng bật khóc nức nở. Lần đầu tiên trong đời, cậu không còn giữ lại chút tự trọng nào.
Không ai biết cơ thể nhỏ bé ấy đã phải gánh chịu những gì
Những đêm lạnh lẽo co ro nghe tiếng giường phòng bên rung lắc.
Những lần bị Yến Nhi giẫm đạp, đánh ngã, bỏ thuốc…
Những lúc sợ đến run rẩy, chỉ dám ôm bụng mình ngồi im trong toilet mà khóc thầm…
Tất cả… Tất cả đều bùng nổ trong một khoảnh khắc này.
Hùng nấc lên từng tiếng, tấm lưng nhỏ co lại, run bần bật như con mèo ướt mưa giữa mùa đông.
Dương – kẻ gây ra tất cả những tổn thương ấy – lại chỉ ngồi đó, không nói một lời.
Không phản bác. Không quát mắng.
Chỉ… lặng lẽ nhìn em vỡ vụn
Lê Quang Hùng
Sao không chửi em đi...?
Lê Quang Hùng
Sao không bảo em giỏi diễn...?
Lê Quang Hùng
Hay anh nghĩ em đang giả vờ khóc để được thương hại?!
Đôi môi hắn khẽ mím lại, đôi mắt lần đầu tiên không còn kiêu ngạo, chỉ còn lại một nỗi hoang mang lặng lẽ.
Nhưng Hùng không nhìn thấy nữa.
Cậu quá đau, quá mệt… Tim, đầu và cả thân thể đều cạn sạch sức lực.
Em bất lực.
Em ngã ra giường, đôi mắt nhắm lại, hàng mi còn đẫm nước…
Và Dương nhìn thấy… em ngất đi trong im lặng.
TG iu iêm🎀🌚
eo...tự viết tự khoc...🥺
TG iu iêm🎀🌚
chắc bận sau k giám viết kiểu này nựa...
TG iu iêm🎀🌚
aaaaa nhím điên rồi🥺
Comments
Mynzin
aaaaaaa Nhím đừng có điên,Nhím điên thì ai viết truyện cho em coi
2025-07-14
1
Mynzin
Nhưng kiểu này hay mà tốn nước mắt😢
2025-07-13
1