Chương 1.

Buồng lái yên ắng, có tiếng âm thanh trầm thấp của động cơ cùng âm thanh ăn uống khe khẽ của cơ phó.

“Yên tĩnh quá nên tiếng nhai của em to gấp mười lần trong đầu anh. Em như thế anh sao chịu nổi đây?” Phong Chính - vị trí cơ trưởng, anh than nhẹ với cậu em cơ phó bên cạnh.

Từ lúc bước lên buồng lái đến bây giờ đã mười ba tiếng, Phong Chính có ăn bữa chính bốn tiếng trước, chỉ là không hiểu sao bụng cứ rảnh rỗi là lại muốn ăn, ăn đặt biệt nhiều, anh biết nó chịu khổ vì dạo này bận rộn nhưng cũng đâu đến mức như thế chứ.

Quan trọng hơn lúc đang đói mà mà bên cạnh còn có người nhai nhóp nhép gấp gáp chẳng khác gì đòi mạng.

Bạch Nam bên cạnh cười hì hì, gắp vội miếng cơm.

“Anh sắp ‘đã ngưỡng giới hạn’ rồi còn gì, lúc nghỉ ngơi muốn ăn thế nào thì ăn thế nấy, còn em phải bay chuyến nữa”

Đạt ngưỡng giới hạn trong miệng thằng nhóc đó chính là giới hạn làm việc 60 giờ trong 7 ngày liên tiếp. Nhớ lại mấy ngày trước đó đều đi sớm về khuya chỉ để có hai ngày nghỉ hoàn chỉnh Phong Chính cảm thấy có hơi choáng.

“Ăn thì ngậm miệng lại, chép một tiếng nữa thì đừng trách anh”

Bạch Nam đưa ngón tay làm dấu Ok nhưng vẫn chứng nào tật nấy.

Bụng sắp sôi lên luôn rồi.

Trôi qua chừng tiếng rưỡi sau, máy bay bắt đầu cảm nhận được sự thay đổi. Màn hình radar hiển thị đường bay cong nhẹ đưa cỗ máy sắt này vào cạnh 5* - đoạn tiếp cận cuối cùng thẳng hướng đường băng, chuẩn bị hạ cánh.

Phong Chính trầm giọng, thể hiện rõ ràng rằng mình sắp đói chết.

“Đọc Check list đi”

“Okok anh” Bạch Nam bật cười, thực hiện check list lần cuối.

“Seat belts?”

Dây an toàn?

“On”

Đang thắt

“Landing gear?”

Bánh đáp?

“Down and locked”

Hạ xuống và khoá

“Flaps?”

Cánh tà?

“Set for landing”

Đã cài đặt để hạ cánh

“Autobrake?”

Tự động phanh?

“Medium…”

Trung bình

Đối với mọi người khi nhắc đến Hà Lan chính là nghĩ ngay đến cối xay gió, hoa tulip rực rỡ và hệ thống kênh đảo chằng chịt, uốn lượn, như một bức tranh thuỷ mặc xinh xắn.

Nhưng đối với Phong Chính, Hà Lan cũng có vùng trời như những đất nước khác, rộng lớn, mênh mông, từ cửa kính có thể nhìn thấy những chấm nhỏ cối xay, cánh đồng tulip.

Anh chỉ có thể đánh giá nó đẹp, với trình ngữ văn bốn điểm của mình, bất cứ thứ gì đều có thể đẹp, một Hà Lan yên tĩnh cũng chỉ có chữ này để miêu tả thôi.

Radio bật lên, giọng kiểm soát không lưu vang qua tần số, tiếng Anh pha giọng Hà Lan nhẹ nhàng:

“Vietnam Airlines 3101, descend and maintain 3000 feet, cleared ILS Runway One-Eight-Right approach. Contact Schiphol Tower 118.105.”

“Vietnam Airlines 3101, hạ xuống và duy trì độ cao 3000 feet, được phép tiếp cận đường băng 18R theo ILS. Liên lạc tháp Schiphol trên tần số 118.105”

Phong Chính tay đặt trên cần gạt, đáp lại rất nhanh.

“Descending 3000 feet, cleared ILS 18R, contact Tower 118.105, Vietnam 3101.”

“Hạ độ cao 3000 feet, tiếp cận theo ILS 18R, chuyển tần số 118.105, Vietnam 3101”

Bạch Nam chuyển radio, Phong Chính hơi nghiêng đầu nhìn chân trời phía trước, có cánh đồng xanh mướt.

Cửa máy bay bật mở, cầu thang dẫn nối thẳng vào ống lồng kính. Từng bước chân dứt khoát vang lên đều đặn qua lớp sàn chống ồn. Hành khách dần rời khỏi cabin. Trong dòng người ấy, có một dáng người cao lớn, áo khoác phi hành được khoác hờ lên vai. Anh trông thong thả, không vội.

Nguyễn Phong Chính - cơ trưởng chuyến VN3101 vừa hoàn thành chuyến bay gần mười lăm tiếng từ Thành Phố Hồ Chí Minh đến Amsterdam.

Anh không cần làm gì để thu hút ánh nhìn, chiều cao 1 mét 86, thân hình cân đối với eo nhỏ, vai rộng, lưng thẳng tắp cùng với cầu vai bốn vạch lấp lánh dưới ánh đèn trần cũng đủ để người ta ngoáy nhìn.

Vì là con lai nến gương mặt anh có nét rất Châu Âu nhưng đồng thời cũng Châu Á lắm, mái tóc đen cắt tỉa gọn gàng, phần mái hơi dài được anh vuốt lên cao cố định bằng keo, lộ gương mặt cương nghị, kiêu hãnh.

Chỉ cách nhà ga chưa đầy 5 phút đi bộ qua hành lang kính nối dài, Hilton hiện ra như một khối lập phương ánh bạc nằm lặng lẽ giữa bầu trời u ám của Hà Lan.

Phong Chính bước qua cửa xoay kính. Không khí lạnh bên ngoài lập tức bị chặn lại bởi làn hơi ấm dịu nhẹ và mùi gỗ thơm nhàn nhạt.

Nội thất nơi đây mang hơi hướng Bắc Âu: tường trắng ngà, trần cao, đèn thả dây kiểu tối giản, sàn lót gỗ sáng màu và những dãy ghế sofa xám bạc.

Khi anh đưa thẻ phi hành đoàn của Vietnam Airlines cho quầy lễ tân, nhân viên không hỏi nhiều. Mọi thứ đã được sắp xếp sẵn – phòng đôi tiêu chuẩn, giường lớn.

Phong Chính yêu thích thời gian reset* hơn bao giờ hết, nó giống như một phần quà đáng yêu đã biết trước nhưng luôn khiến người ta mong chờ.

Một phi công 30 tuổi, anh khẳng định mình đi làm để nghỉ ngơi chứ không đi làm để kiếm tiền.

Bước vào thang máy, valy phi công chạm khẽ vào chân anh. Phong Chính lơ đãng nhìn bản thân được phản chiếu bởi bốn vách có chút mệt mỏi, không biểu cảm.

Anh sờ sờ cằm.

Được rồi, kế hoạch sau khi tắm xong chính là cạo râu và ăn một bữa lớn.

Sau khi vệ sinh cá nhân thì đồ ăn anh đặt cũng tới, một bữa lớn mà anh nghĩ, ngoại trừ đồ ăn thì chắc chắn phải có rượu, rượu nho chua chua ngọt ngọt luôn khiến người ta thư giản.

Phong Chính chụp lại cảnh đường phố bằng chiếc điện thoại của mình. Đồng nghiệp thường trêu anh 30 tuổi mà sống cứ như 300 tuổi, ngày ngày đi làm vô cùng thư giản, đích đến cũng chỉ có sân bay, nhà, khách sạn đặt trước.

Nói thẳng ra là họ chê anh tẻ nhạt.

Phong Chính đăng bức ảnh mình chụp lên locket, ngay lập tức nhận được tin nhắn của em gái oanh tặc tới.

Hạ Mây: //Ông cố của em ơi! Đã đến Hà Lan rồi thì rảnh rỗi đi đây đi đó kiếm cho em một chị dâu ngoại quốc đi!//

Hạ Mây: //Anh ế chỏng ế chơ thế này thì khi nào mẹ mới có cháu bồng đây, mẹ đang hối em kết hôn kìa! A a a a a !!!//

Anh bật cười.

Phong Chính: //Thôi nào, để anh nghỉ ngơi chút đã//

Hạ Mây: //Nhãn dán mèo con trợn mắt//

Chuyện gia đình hối thúc anh kết hôn nhiều vô kể, anh đi dự mấy buổi hẹn hò sắp đặt đếm hai tay hai chân chưa đếm hết. Từ năm anh ra trường đã bắt đầu được mẹ mai mối chỗ này chỗ kia.

Tiếc là mẹ không biết con mình là gay.

Phong Chính cũng chẳng định giấu bà, chỉ là thấy đây không phải thời gian thích hợp để nói, hơn 10 năm anh vẫn chưa mở lời về giới tính của mình.

Haizz, cuộc sống của anh vốn tẻ nhạt, muốn kiếm một bạn nam đồng hành đến cuối cùng chẳng dễ dàng gì, đã tìm cũng 10 năm chưa thấy mống nào hợp ý.

Chú thích:

Cạnh 5*: Tức máy bay đang ở giai đoạn tiếp cận cuối cùng.

Thời gian reset*: Thời gian nghỉ ngơi để phi công đủ tỉnh táo và an toàn để thực hiện chuyến bay.

Hot

Comments

Như Nguyễn

Như Nguyễn

Mà bà lm bộ này thì đừng quên Lâm Hòa nhoaaaaaa/Cry//Cry//Cry/

2025-07-04

2

ziu :3

ziu :3

ế cả anh lẫn em :)))

2025-07-04

1

ziu :3

ziu :3

chị dựng ko có nổi -)))

2025-07-04

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play