Chương 2.

Vì lời đề xuất đi du dịch của em gái, sau khi ngủ mười ba tiếng đến mức khờ ra Phong Chính mới chậm chạp thức dậy, bắt đầu chuyến tham quan của mình.

Điểm đến anh chọn là vùng ngoại ô Zaanse Schans, nơi nổi tiếng với các cối xay gió có từ thế kỷ 16 và lâu hơn nữa.

Không khí lạnh phả nhẹ lên cổ áo sơ mi khi Phong Chính vừa bước xuống khỏi chuyến xe bus tuyến 391. Sương vẫn còn đọng trắng bên mép những mái nhà xanh ngọc cổ điển đặc trưng vùng Zaanse có chút gì đó rất cổ điển.

Anh chậm rãi đi dạo quanh đây, thỉnh thoảng bắt gặp khách du lịch cùng người thân đi qua, tiếng cười rộn rã.

Phong Chính đưa điện thoại lên chụp một bức ảnh vườn hoa tulip rực rỡ rồi gửi cho Hạ Mây.

Phong Chính: //Anh trai em đi du lịch rồi đây//

Phong Chính kéo cổ áo lên một chút, tháng Chạp nên có hơi lạnh, đã vậy Zaanse Schans cũng là nơi có gió nhiều.

Ở đây cũng không có gì để chơi cả, anh cũng quá tuổi để chơi, chỉ đi dạo và ngắm cảnh đẹp buổi chiều.

Cối xay gió hiện ra như một nét vẽ nhuốm màu thời gian. Thân gỗ nâu, mái chóp cũ kỹ, bốn cánh chậm rãi xoay vòng. Xa xa, vài con vịt trời bơi dọc dòng kênh nhỏ chảy ngoằn ngoèo, nước trong đến mức phản chiếu được bầu trời u ám.

Hoá ra đẹp như tranh là có thật.

Anh đứng yên một chút, thưởng thức tí cảnh đẹp mà ngồi trên máy bay không thể nhìn thấy được.

Gió vờn qua mái tóc, mang theo mùi đồng nội. Phong Chính lại lấy điện thoại ra chụp ảnh, anh bất ngờ nhận ra hình như mình chụp rất nhiều ảnh sau khi bước qua tuổi 30, đặc biệt là ảnh hoàng hôn, mấy bông hoa các thứ.

Chết dở, đã già thật rồi.

Anh tự bị suy nghĩ của mình chọc cười, khoé môi nhếch lên.

Phía sau lưng bỗng vang lên một tiếng “tách!” nhỏ khô khan, gọn gàng và trong trẻo.

Phong Chính xoay người.

Một người đàn ông đang giơ máy ảnh lên, tầm ống kính hướng thẳng về anh. Chiếc máy ảnh Leica bạc nhỏ gọn, kiểu dáng retro, chỉ có một thân máy, không chân, không dây đeo, vô cùng đơn giản dành cho những người thích du lịch.

Gió tạt qua khiến mái tóc vàng của người đó khẽ bay ngoài ra còn giống như đang phát sáng lên. Khi anh ta bước về phía Phong Chính, nụ cười nhàn nhạt ánh lên dưới ánh chiều tà.

Người này, còn cao hơn cả anh nữa, cũng cỡ, mét chín?

“Hi, bro, you look good.”

Giọng nói hơi khàn, phát âm tiếng Anh chuẩn, nhưng có chút kéo dài cuối câu nghe như quen tai. Không phải giọng bản xứ. Không hẳn Tây. Cũng không hẳn Ta.

Anh ta đi tới, lấy từ túi đeo chéo ra một máy in ảnh, vài thao tác từ điện thoại thì một tấm ảnh được đẩy ra khỏi khe vuông rất trót lọt, thậm chí còn ấm nóng.

Phong Chính cầm lấy bức ảnh, ngạc nhiên nhìn mình trong đó.

Ở nước ngoài có một số nhiếp ảnh tự do thế này, chụp ảnh người khác rồi tặng cho họ, có lẽ một vài người sẽ khó chịu vì việc mình bị chụp không báo trước, nhưng… một tấm ảnh đẹp như thế khó khiến người ta tức giận.

Phong Chính - giữa khung cảnh cối xay gió, mái tóc hơi rối vì gió, mắt nhìn xa, khoé miệng nhếch khẽ, áo khoác lật một bên, ánh sáng đúng vào đường cằm và cổ áo. Thật sự đẹp. Đẹp đến mức khiến anh bất ngờ về vẻ ngoài của mình.

Anh mím môi, hơi nhướng mày.

“Thank”

Người kia nhún vai, như không quan tâm lắm, gương mặt anh ta rất sắc bén, chiều cao vượt trội cùng mái tóc vàng thật sự vô cùng hút mắt, có khí chất gì đó rất “bụi bặm” kiểu người sinh ra đã phải là người thích đi đây đó, yêu tự do, yêu cái đẹp.

“See you around”

Anh ta để lại một câu rồi cất máy in ảnh vào túi đeo chéo sau đó bỏ đi, bước dọc theo hàng rào gỗ, đi về phía cuối làng.

Phong Chính nhìn theo, anh thẩm chí muốn huýt sáo một tiếng để cảm khái về bóng lưng vừa thẳng vừa rộng đó. Nhưng mà tư chất nghề nghiệp được rèn luyện cùng với số tuổi “quá khổ” của mình khiến anh không làm ra mấy hành động “trẻ trâu”.

Bật cười, Phong Chính đem tấm ảnh cất vào ví rồi tiếp tục chuyến tham quan của mình.

Sau một ngày nhàn hạ ở Amsterdam, anh cùng với chiếc valy phi công của mình bước lên chuyến bay quen thuộc, chuyến bay được đặt theo dạng deadhead*.

Anh chọn ghế trống gần cửa sổ, 3A, đặt chiếc vali vào khoang chứa rồi ngồi xuống, mở khuy áo khoác. Trong lúc chờ boarding hoàn tất, anh lôi từ trong túi vải bên hông ra một hộp bento gỗ nhỏ, bọc kỹ bằng lớp khăn cotton mà Bạch Nam vừa dúi vào tay anh khi hai người vừa gặp nhau một cách chóng vánh lúc cậu ta sắp lên máy bay, Bạch Nam bảo:

“Tặng anh cái này đặc biệt lắm, đảm bảo ngon nhức nách”

Anh mở nắp hộp ra, một mùi thơm nhè nhẹ lan tỏa: bánh kếp Hà Lan mini – poffertjes – rưới bơ tan chảy, rắc đường bột và hạt dẻ xay. Mỗi chiếc bánh nhỏ chỉ bằng nửa lòng bàn tay, nhưng mềm mại như mây, ấm ấm, bơ thơm, bột ngọt.

Rõ ràng là thằng nhóc đó muốn hối lộ anh, nói đúng hơn là hối lộ em gái anh - một kiểm soát viên hàng không, cốt chỉ muốn Hạ Mây “chừa” cho một đường băng hạ cánh tốt nhất sau chuyến bay dài.

Chậc chậc chậc, đúng là tuổi trẻ.

Cũng nhớ hôm nào bản thân rảnh rỗi lại mời kiểm soát viên vài ba ly cà phê chỉ để đáp sớm một chút, hoài niệm thật.

Chết dở nữa rồi, sao anh càng ngày càng “già hoá” trong suy nghĩ thế này.

Về tới nhà phải bật vài bài nhạc trẻ nghe cho tỉnh táo mới được.

Chú thích.

Deadhead: Chuyến bay mà phi công đi với tư cách hành khách (Vẫn được trả lương cho thời gian này)

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play