#Oneshot 2: Ký Ức Tan Vỡ

Căn phòng làm việc của Quang Anh chìm trong tĩnh lặng.
Chỉ có tiếng giẻ lau lướt nhẹ trên bề mặt gỗ.
Đức Duy nhón chân, cố với tay lau nóc tủ.
Đột nhiên, đâu ngón tay cậu chạm phải thứ gì đó.
Một khung ảnh.
Cậu cẩn thận lấy xuống, dùng tay áo phủi đi lớp bụi dày.
Khi tấm kính trở nên rõ ràng hơn, hình ảnh bên trong cũng hiện ra.
Là Quang Anh và một cô gái.
Hắn đứng cạnh cô gái kia, ánh mắt nhìn cô dịu dàng đến mức khiến lồng ngực Đức Duy thắt lại.
Nét mặt hắn trong ảnh quá mức ôn nhu, quá mức ấm áp.
Một Quang Anh mà cậu chưa bao giờ có được.
Bàn tay cậu siết chặt khung ảnh, lòng dạ rối bời.
Cạch!
Cánh cửa phòng bất ngờ bật mở.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu đang làm gì vậy!?
Giọng Quang Anh vang lên, trầm thấp nhưng sắc lạnh.
Đức Duy giật bắn người. Tay cậu run lên, và...
Choang!
Khung ảnh rơi xuống đất. Kính vỡ vụn. Tấm ảnh nằm chỏng chơ giữa những mảnh sắc nhọn, mép giấy hơi nhàu nát.
Không khí trong phòng lập tức trở nên căng thắng đến nghẹt thở.
Quang Anh sững lại trong vài giây, rồi nhanh chóng lao đến.
Hắn quỳ xuống, cẩn thận nhặt từng mảnh vỡ.
Tay hắn lướt qua tấm ảnh, nhẹ nhàng phủi đi lớp bụi bám trên đó.
Cái cách hắn trân trọng nó khiến ngực Đức Duy như bị ai bóp nghẹt.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em… e-em xin lỗi… em không cố ý…
Giọng cậu khẽ run. Nhưng...
Chát!
Một bên má bỏng rát. Đức Duy chết lặng. Cậu mở to mắt, nhìn Quang Anh bằng ánh mắt không thể tin được.
Hắn vừa... tát cậu? Không quá mạnh, nhưng đủ để khiến tim cậu đau đến tê dại.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu có biết bức ảnh này quan trọng thế nào không?!
Quang Anh nghiến răng, từng chữ bật ra đầy tức giận. Ngực Đức Duy thắt lại. Cậu siết chặt tay, cố gắng giữ bình tĩnh.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em… Em chỉ dọn dẹp thôi-
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi có bảo cậu làm không?!
Lời nói sắc lạnh ấy cứa vào tim cậu, đau nhói. Đức Duy cười khan, giọng khản đặc.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cô gái đó… là ai?
Quang Anh siết chặt tấm ảnh, đôi mắt tối lại. Một giây. Hai giây. Rồi hắn cười nhạt.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không liên quan đến cậu.
Chỉ năm chữ. Nhưng đau hơn ngàn vạn nhát dao. Đức Duy nghẹn lại, hít sâu, giọng cậu khàn đạc:
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không liên quan?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cô ta là ai mà anh phải giữ tấm ảnh này như một báu vật vậy?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em chưa từng thấy anh trân trọng thứ gì như thế cả…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu đừng hỏi nữa.
Giọng Quang Anh thấp xuống, ánh mắt thoáng qua một tia mệt mỏi.
Nhưng chính biểu cảm đó lại khiến Đức Duy càng khó chịu.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tại sao?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tại sao em không thể hỏi?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em là gì trong mắt anh? Em có quyền gì không?
Quang Anh siết chặt tấm ảnh, hàm răng cắn chặt như thể đang kiềm chế điều gì đó.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu muốn biết gì?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Rằng tôi từng yêu cô ấy? Rằng cô ấy là người duy nhất tôi trân trọng?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Rằng tôi chưa từng đặt cậu vào vị trí đó?!
Lời nói ấy như lưỡi dao sắc bén cứa thẳng vào lòng Đức Duy. Ngực cậu nhói lên. Hơi thở nghẹn lại.
Cậu đã đoán được, nhưng không ngờ đến mức này.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vậy… em là gì?
Giọng cậu lạc đi. Quang Anh im lạng. Không một lời giải thích. Không một câu phủ nhận. Không giữ cậu lại. Đức Duy bật cười, nhưng giọng run rẩy.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Thật nực cười... Em cứ nghĩ mình đặc biệt.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em cứ mình quan trọng.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng hoá ra… em chẳng là gì cả.
Cậu siết chặt nắm tay, gạt nước mắt.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nếu vậy… em còn ở lại đây làm gì?
Quang Anh mở miệng như định nói gì đó, nhưng rồi lại ngậm lại. Không giữ cậu lại. Không một chút do dự.
Bàn tay Đức Duy buông thõng. Cậu xoay người, bước qua đống kính vỡ.
Bước qua luôn cả ánh nhìn vô cảm của Quang Anh. Không một lần ngoái lại.
Cậu đi thật rồi.
Quang Anh nhìn theo bóng lưng ấy.
Chỉ đến khi cánh cửa đóng sập lại, hắn mới khẽ siết chặt bức ảnh trong tay.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
…Xin lỗi.
Nhưng đã quá muộn rồi.
//—————//
END

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play