[RhyCap] Ánh Nắng Đời Em

[RhyCap] Ánh Nắng Đời Em

[1] Hợp đồng hôn ước

🗒Chú thích: // abc//: hành động *abc*: suy nghĩ ABC: nói lớn
_________
Tại một căn biệt thự rộng lớn nọ
- Hoàng gia -
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
M-Mẹ....vậy là con phải gả cho họ...? // rưng rưng//
Khuôn mặt Đức Duy đờ đẫn, cơ mặt căng cứng nhưng gần như không biểu hiện gì bên ngoài.
Hoàng phu nhân [mẹ Đức Duy]
Hoàng phu nhân [mẹ Đức Duy]
Con yêu....chúng ta không thể làm gì khác // xoa lưng trấn an Duy//
Hoàng phu nhân [mẹ Đức Duy]
Hoàng phu nhân [mẹ Đức Duy]
Nhưng con đừng quá lo lắng, người chồng sắp tới của con sẽ yêu thương con thôi //khẽ mỉm cười//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng mẹ, đôi mắt này // đưa tay rờ lên mắt//
Nói đến đây, trong tâm bà có chút nặng trĩu.
Số phận không may mắn khiến Đức Duy gặp phải biến cố lớn(?) và đôi mắt xinh đẹp đó chẳng thể nhìn thấy ánh sáng được nữa.
Nó cũng là dấu chấm hỏi rất lớn trong bà.
Liệu rằng...với vị hôn phu mù, anh ta có ghét bỏ hoặc cũng có thể là cảm thấy phiền phức hay không?
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ, tuyệt nhiên bà không nói ra cho đứa con trai mình biết.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mẹ...à // lay lay tay bà//
Hoàng phu nhân [mẹ Đức Duy]
Hoàng phu nhân [mẹ Đức Duy]
K-Không sao đâu con...mẹ ở đây.
Vốn nhà Hoàng và nhà Nguyễn đã hợp tác làm ăn trên thương trường rất nhiều. Nhà Nguyễn cũng chính vì giúp đỡ mà nhà Hoàng em mới có thể đứng vững như ngày hôm nay.
Một phần vì quen biết, một phần vì muốn đứa con trai cứng đầu của mình lập gia đình, tìm được hạnh phúc thật sự mà đã đề nghị nhà em lập ra hôn ước cho hai bọn trẻ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
.....
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mẹ....
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Con....sợ...
Em không thể nhìn thấy mẹ, không thể biết rằng từ lúc nào hai khóe mắt bà đã đỏ lên, sống mũi bà cay cay.
Chỉ biết rằng, hiện tại tâm trạng của bà ấy không được tốt.
.
"Kính koong!"
Tiếng chuông cửa chính vang lên, cắt ngang cái bầu không khí nặng nề của hai người.
Bà chạy xuống mở cửa.
Hoàng phu nhân [mẹ Đức Duy]
Hoàng phu nhân [mẹ Đức Duy]
A! Chị sui! // bất ngờ//
Nguyễn phu nhân [mẹ Anh]
Nguyễn phu nhân [mẹ Anh]
Xin chào xin chào! // vui vẻ với khuôn mặt niềm nở//
Hoàng phu nhân [mẹ Đức Duy]
Hoàng phu nhân [mẹ Đức Duy]
Chị đến đón bé Duy sao?
Nguyễn phu nhân [mẹ Anh]
Nguyễn phu nhân [mẹ Anh]
Phải phải! Bé Duy đâu rồi?
Hoàng phu nhân [mẹ Đức Duy]
Hoàng phu nhân [mẹ Đức Duy]
Chị ngồi uống nước đợi tôi chút nhé. Tôi lên gọi bé Duy xuống.
Nguyễn phu nhân [mẹ Anh]
Nguyễn phu nhân [mẹ Anh]
Được được // mắt cười tít//
.
...
Nguyễn phu nhân [mẹ Anh]
Nguyễn phu nhân [mẹ Anh]
Vậy là...bé Duy đây bị mù thật sao?
Em ngồi giữa hai người họ, tay vịn lên đầu gối như một điểm tựa mong manh, trong lòng dần cảm thấy căng thẳng.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
*Đây là....mẹ chồng mình...*
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
*Có vẻ bà ấy là một người hiền hậu...*
Nguyễn phu nhân [mẹ Anh]
Nguyễn phu nhân [mẹ Anh]
Đừng cẳng thẳng, ta là mẹ con // cười mỉm, khẽ chạm vào mu bàn tay em//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
A....// thoáng giật mình//
Việc không nhìn thấy gì khiến em cũng lo sợ lắm chứ. Lúc nào cũng phải nơm nớp lo lắng.
Nhưng dù sao đây cũng là mẹ chồng và cũng sẽ là mẹ em, thôi thì đành phải dựa vào mẹ rồi.
(Nếu chồng không thương em)
Nguyễn phu nhân [mẹ Anh]
Nguyễn phu nhân [mẹ Anh]
Không sao, tôi sẽ bảo thẳng bé kiên nhẫn.
Nguyễn phu nhân [mẹ Anh]
Nguyễn phu nhân [mẹ Anh]
Haizz, mà nó cũng cứng đầu quá trời.
Nguyễn phu nhân [mẹ Anh]
Nguyễn phu nhân [mẹ Anh]
Dù sao cũng là vợ nó, vậy mà lại để cái thân già này đi đón.
Hoàng phu nhân [mẹ Đức Duy]
Hoàng phu nhân [mẹ Đức Duy]
Thôi thôi không sao, hai đứa nó rồi cũng sẽ về một nhà thôi mà.
Hoàng phu nhân [mẹ Đức Duy]
Hoàng phu nhân [mẹ Đức Duy]
Để cho chúng nó có thời gian ở bên nhau nhiều hơn.
Họ thì cứ nói chuyện, em thì vẫn cứ ngồi nghe, không phát ra một tiếng động nào cả.
Vì bây giờ trong đầu em chỉ toàn nghĩ về vị hôn phu của mình.
Không phải về diện mạo, mà là về tính cách và liệu sau này họ ở chung sẽ như thế nào.
.
Nguyễn phu nhân [mẹ Anh]
Nguyễn phu nhân [mẹ Anh]
Thôi, cũng đến giờ rồi, vậy để tôi đưa thằng bé về nhé. // đứng dậy//
Hoàng phu nhân [mẹ Đức Duy]
Hoàng phu nhân [mẹ Đức Duy]
D-Được...hai người đi cẩn thận nhé.
Nói không lo là hoàn toàn sai.
Ai lại không lo cho đứa con của mình chứ.
Huống chi Đức Duy còn không thể nhìn thấy, liệu chồng em sẽ nhẫn nại để chỉ đường?
Hoàng phu nhân [mẹ Đức Duy]
Hoàng phu nhân [mẹ Đức Duy]
// thở dài một hơi rồi tiễn họ đi về//
.
.
.
- Nguyễn gia -
"Kéttt!" - chiếc xe dừng ngay ở sân giữa, cửa được bật mở để họ xuống.
Mẹ Nguyễn dìu em từng bước chậm rãi vào trong đại sảnh. Từng cái nâng đỡ nhẹ nhàng như thể nâng niu một vật quý giá, một món đồ dễ vỡ.
Nguyễn phu nhân [mẹ Anh]
Nguyễn phu nhân [mẹ Anh]
Có lẽ phải chờ chồng con về rồi nó sẽ dẫn con đi một vòng.
Nguyễn phu nhân [mẹ Anh]
Nguyễn phu nhân [mẹ Anh]
Đừng lo, nó sẽ dịu dàng thôi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
*Dịu dàng sao...*
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// khẽ gật đầu nhẹ//
Nguyễn phu nhân [mẹ Anh]
Nguyễn phu nhân [mẹ Anh]
// mỉm cười xoa đầu em// Ngoan lắm.
Bà ở lại với em một lúc để dặn dò rồi cuối cùng cũng rời đi, để lại em ngồi chơ vơ ở đó không thể đi đứng.
Mò mẫm tay lỡ đâu chạm phải thứ gì đó quý hiếm đắt tiền rồi lại mang tội vào thân.
Em không dám đi đứng lung tung nữa, ngồi lặng im chờ ai đó về mà chỉ đường cho em.
.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
*Ê mông quá....* // dịch người//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Sao anh ta chưa về...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hình như cũng muộn rồi.
Mắt em lim dim, chớp chớp mở mở. Quả thực là buồn ngủ rồi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// dần dần ngả người về sau mà chìm vào giấc mộng//
————
Zzin°yewnek
Zzin°yewnek
Thanksforreading🫶💙

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play