định ước một đời không phải chàng.

Sáng tinh sương, trấn Phù Vân chìm trong tiếng trống cưới. Khắp nơi người người treo lụa đỏ, rải hoa hồng, hương trầm xông ngập từng ngõ hẻm. Dưới chân núi, biệt phủ nhà họ Lâm sáng rực ánh đèn, nhà trai đang chuẩn bị rước dâu.
Phía bên kia trấn, nhà họ Tô – phủ của Uyển Khanh – phủ một màu trầm mặc dù ngoài cổng đã treo đầy hỷ sự.
Trong phòng khuê, Uyển Khanh khoác hỷ phục đỏ thẫm. Mặt nàng tái nhợt, môi cắn chặt. Bà vú già đứng bên không ngừng sửa khăn voan:
bà vú
bà vú
Tiểu thư à, đừng khóc nữa… Hôm nay là ngày lành, mọi người đang chờ người ra…
Uyển Khanh chỉ lặng thinh, bàn tay nàng vẫn nắm chặt nhành bỉ ngạn khô được giấu trong tay áo. Mùi hoa đã nhạt từ lâu… như cái tên Lạc Dương đã không còn được phép nhắc đến.
tô lão gia
tô lão gia
Hôm nay là hỷ sự lớn. Nhà họ Tô ta liên hôn với phủ Lâm tướng quân, là vinh quang ba đời!
tô phu nhân
tô phu nhân
Con gái thiếp… vốn không muốn. Hay là…
tô lão gia gắt lên, cao giọng
tô lão gia
tô lão gia
"Im đi! Phụ nữ không được xen vào chuyện lớn. Uyển Khanh là con Tô gia – phải vì Tô gia mà gả đi!
Dưới đại sảnh – nhà họ Tô:
Nhà trai vừa đến, pháo nổ vang trời.
Từ xa, đoàn ngựa của phủ Lâm tiến vào. Dẫn đầu là Lâm Tử Kỳ – người mà Uyển Khanh bị ép cưới. Chàng là con trai của Lâm tướng quân, vẻ ngoài đoan chính, nhưng ánh mắt lạnh lùng, không chút cảm tình.
Trong đoàn rước dâu, dân làng xì xào:
quần chúng nam
quần chúng nam
"Nghe đâu tiểu thư Tô yêu người khác mà?"
quần chúng nữ
quần chúng nữ
"Chuyện cũ rồi… Người kia nghe bảo mất tích rồi, cưới Lâm công tử cũng tốt thôi."
quần chúng nam
quần chúng nam
"Yêu ai không quan trọng, cưới ai mới quan trọng. Đời người nữ nhi mà chống lại số mệnh là khổ."
Tại cổng phủ Tô:
lão gia Lâm
lão gia Lâm
Tô lão huynh, hỷ sự hôm nay là cơ hội hai nhà cùng nắm giữ triều cục. Vừa là thông gia, vừa là đồng minh, chẳng phải càng tốt sao?
tô lão gia lập tức cười lớn
tô lão gia
tô lão gia
Phải rồi! Uyển Khanh nhà ta từ nhỏ đã đoan trang, xứng làm thiếu phu nhân phủ Lâm!
Lâm phu nhân
Lâm phu nhân
Miễn là con bé không có tâm tư vọng động gì, về phủ ta… sẽ được dạy dỗ lại.
Trong phòng khuê – lúc này, Uyển Khanh đứng dậy, phủi vạt váy. Cánh cửa mở ra, nàng bước ra giữa tiếng chiêng trống vang trời.
Ánh mắt nàng lướt qua Lâm Tử Kỳ – lạnh như băng, không chút thân thiện.
tô lão gia cười, tiếng cười vang cả phòng
tô lão gia
tô lão gia
Tốt! Tốt! Giờ lành tới rồi! Nâng khăn voan lên đi
nàng lên tiếng, giọng lạnh nhạt, không chút lưu luyến
tô uyển khanh
tô uyển khanh
Con xin phép… không nâng khăn. Không phải vì ngại người, mà vì con sợ ánh mắt con lỡ nhìn thấy, sẽ khiến con khinh bản thân mình
hắn nghe thế cau mày, giọng khinh khỉnh, kiêu ngạo
Lâm Tử Kỳ
Lâm Tử Kỳ
Tô tiểu thư, dù nàng có muốn hay không, thì hôm nay – nàng vẫn là người của ta.
uyển khanh nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng nhẹ nhàng mang chút cảnh cáo
tô uyển khanh
tô uyển khanh
Ngươi có thể mang xác thân này đi. Nhưng lòng ta – đã gửi lại bên bờ sông năm ấy, nơi một người không kịp quay về
Tiếng trống ngừng. Dân làng sững lại.
Gió thổi qua, khăn voan lay động. Một cánh hoa bỉ ngạn khô rơi khỏi tay áo Uyển Khanh, lặng lẽ đáp xuống bậc đá.
Không ai lên tiếng. Nhưng rõ ràng – trong lòng nàng, hôn lễ này… không phải hỷ.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play