[Bâng X Quý] Giữa Hai Thế Giới
#Chap 3
Ph depgai<3
Tui chưa buồn ngủ nên ngồi viết tiếpp
Ph depgai<3
mặc dù hog ai đọc cả:<
Buổi sáng hôm sau, tin đồn về "học sinh học bổng dám cãi lời Bâng" đã lan khắp trường.Quý bước vào lớp với ánh nhìn dán lên người từ mọi hướng,như thể cậu là trò tiêu khiển mới mẻ giữa ngôi trường vốn nhàm chán vì toàn kịch bản cũ.
Cậu lặng lẽ ngồi xuống bàn cuối,mở sách,làm như không nghe thấy gì.Nhưng chẳng bao lâu sau,một giọng nói cố tình vang lớn từ nhóm học sinh phía trên.
học sinh trong trường
(1):Ê, tụi bây nghĩ sao, một học bổng mà dám xài chung không khí với Bâng?
học sinh trong trường
(2):Cũng có khi là thử thách mới của Bâng á...giống như..cá cược.
học sinh trong trường
(2):Kiểu chơi chơi cho vui thôi á, xong vứt.
Quý siết chặt bút.Cậu không ngẩng đầu,nhưng tay run khẽ.Không phải vì tức,từ nhỏ cậu đã quen với kiểu ánh mắt đó,coi thường, thương hại, rồi tò mò.Nhưng quen không có nghĩa là không đau.
Giờ ra chơi,Quý rời lớp sớm hơn thường lệ.Cậu muốn tìm chút yên tĩnh nơi sân sau,góc khuất quen thuộc sau thư viện,nơi cậu có thể ăn trưa mà không bị soi mói.Nhưng hôm nay,nơi đó không còn trống.Bâng đã ngồi ở đó từ lúc nào, tai nghe đeo hờ một bên,mắt ngước nhìn trời.Nghe tiếng bước chân,cậu ta quay đầu lại,ánh mắt vẫn lãnh đạm như thường lệ.
Lai Bâng
Mấy người trong lớp thích nói nhảm thật.
Bâng nói, không hỏi, không nhìn thẳng.
Lai Bâng
Cậu có định giải thích không? Về chuyện hôm qua.Rằng cậu không phải kiểu cố tình gây chú ý,hay trèo cao gì đó.
Quý không nhíu mày, không phản ứng.Cậu đáp, giọng điềm tĩnh như mặt nước.
Ngọc Quý
Tôi không có nghĩa vụ phải giải thích.Cũng không cần ai tin.
Một khoảng lặng trôi qua.Chỉ có tiếng gió thổi qua cành cây, rơi lộp độp vài chiếc lá khô.
Lai Bâng
Nhưng cậu không giống họ.
Bâng nói,khẽ nhếch môi,không rõ là cười hay đang nghĩ ngợi.
Lai Bâng
Cậu không cúi đầu,cũng không giả vờ,cũng không sợ bị ghét..
Quý nhếch môi,vừa như giễu bản thân,vừa trả lời.
Ngọc Quý
Không sợ bị ghét…vì tôi có gì để mất đâu?
Bâng khẽ nghiêng đầu.Câu nói ấy không đáng thương,nhưng lại khiến người ta chững lại vài giây.
Bâng im lặng,rồi bất ngờ nói.
Lai Bâng
Nếu có ai làm gì cậu…cứ nói với tôi.
Quý nhìn sang, ánh mắt nửa khó hiểu nửa đề phòng.
Ngọc Quý
Tôi không cần ai bảo vệ.
Lai Bâng
Tôi cũng không bảo vệ ai.
Lai Bâng
Tôi chỉ không thích người khác chạm vào thứ mình đang chú ý.
Lần này,Quý khựng lại thật.Không phải vì bối rối,mà vì không hiểu được câu ấy có bao nhiêu phần thật,bao nhiêu phần chỉ là một kiểu đùa cợt của giới nhà giàu.
Quý không trả lời,chỉ đứng dậy,bỏ đi,trong khi hộp cơm vẫn chưa được mở nắp.
Bâng ngồi lại một mình,mắt nhìn vào khoảng trời mờ nắng.Không ai thấy,tay cậu khẽ nắm lại trong túi áo khoác.
Trên hành lang tầng ba,nơi ánh nắng nghiêng xuyên qua cửa kính,ba người con trai tựa vào lan can,mắt dõi xuống sân trường bên dưới.
Tấn Khoa
Tao để ý thằng đó từ hôm qua rồi.Mắt nó không giống mấy đứa sợ hãi.Nhìn như kiểu…‘Tao biết tao nghèo, nhưng tao không cần mày thương hại’.
Hoàng Phúc
Ngon đó.Nhưng còn non,ở trường này,sống được với kiểu ngẩng mặt không dễ đâu.
Hữu Đạt
Mày nghĩ nó trụ nổi bao lâu?
Tấn Khoa
Qua được tuần đầu mà không gãy tay,chân thì tao tính chuyện ‘mời nhập hội’.
Phúc bật cười,nhưng không nói gì nữa.Gió thổi nhẹ,lùa vào những mảnh lá rơi trên hành lang.
Ở phía xa,Quý đạp chiếc xe đạp cũ kỹ ra khỏi sân trường.Bánh sau hơi lệch trục,phát ra tiếng kẽo kẹt đều đều.
Trên tầng ba,Bâng tựa người vào khung cửa sổ, ánh mắt lặng lẽ dõi theo bóng lưng đó.Một lúc sau,cậu rút điện thoại ra, mở app chat nội bộ của trường.Ngón tay gõ vào khung tìm kiếm cái tên vừa hiện lên trong đầu.
Không có kết quả,không có tài khoản,không có số.Và quan trọng hơn,không có lý do chính đáng để bắt đầu một tin nhắn.
Bâng im lặng một lúc.Rồi thoát khỏi màn hình.Chỉ thở nhẹ một cái,khẽ nhíu mày.
Cậu lẩm bẩm,không rõ là đang nói về Quý,hay về chính mình.
Tiếng bước chân vang lên phía sau hành lang.
Khoa bước tới,tay đút túi,dừng lại bên cạnh.Giọng nửa trêu nửa thật.
Tấn Khoa
Chấm nhóc đấy rồi à?
Bâng không quay đầu lại, chỉ đáp cộc lốc.
Lai Bâng
Không liên quan đến mày.
Tấn Khoa
Ờ, không liên quan. Nhưng nếu thằng đó bị đè tới gãy cổ,thì cũng uổng.
Gió cuối ngày thổi qua,cuốn vài chiếc lá lướt nhẹ dưới chân hai người.Chẳng ai nói gì thêm.Nhưng trong lòng mỗi người,điều gì đó đã bắt đầu dịch chuyển.
Ph depgai<3
Ôi trời gần 1000 chữ,tui thật nghị lực😳
Ph depgai<3
thấy cũng ít mà nhìn lên số chứ hết hồn luôn:))
Comments