[ BangQuy ] Chúng Ta Rồi Sẽ Hạnh Phúc
Gió cũng biết buồn
𝓽𝓱𝓾𝓱𝓾𝔂𝓮𝓷ᥫ᭡ (tg)
Liệu có ai đọc?
Thành phố đầu mùa mưa, hơi ấm trôi lững lờ trên mặt đường, ngấm vào lòng người một cảm giác lạnh đến thấu xương
Thóng Lai Bâng ngồi trên chiếc xe quen thuộc, ánh đèn đường phản chiếu lên kính chắn gió mờ đục. Anh đưa tay bật radio, bản nhạc không lời vang lên, chậm rãi như chính tâm trạng của người ngồi phía sau vô lăng
Từng tòa nhà cao tầng lướt qua cửa kính. Bao năm rồi, thành phố vẫn vậy - đông đúc, chật chội và quá ồn ào để nghe được những tiếng lòng nhỏ bé
Nghe thấy từng tiếng nấc trong đêm cũ. Nghe thấy tiếng bước chân vội vàng rời đi. Nghe thấy tiếng cửa đóng lại - nhẹ, mà như vỡ vụn
Năm đó, Lai Bâng là con trai trưởng của nhà họ Thóng - gia tộc thương nghiệp lâu đời, tiếng tăm bậc nhất đất Sài Thành
Từ bé, anh đã được dạy rằng "mạnh mẽ là không để lộ cảm xúc. Lạnh lùng là vũ khí của người đứng đầu"
Và anh đã sống đúng như vậy
Cậu khác biệt hoàn toàn với thế giới của anh. Không toan tính. Không màu mè. Chỉ đơn giản như một cơn gió... khiến người ta muốn dừng lại, để được chạm vào
Quý cười nhiều. Cách nói chuyện cùng nhẹ nhàng, có phần lơ đễnh - nhưng lại khiến trái tim của một người như Bâng dao động. Ban đầu là tò mò. Sau đó là muốn ở gần. Và rồi là yêu, yêu đến mức không thể tách mình ra được nữa
Nhưng tình yêu trong một thế giới quá khắc khe, không phải lúc nào cũng có chỗ đứng
Bâng đã chọn bảo vệ Quý... bằng sự im lặng
Ngày đó, cả thành phố rúng động khi báo chí đưa tin Nguyễn Gia phá sản. Doanh nghiệp gia đình Quý lao dốc không phanh, hàng loạt món nợ bị phanh phui. Ba mẹ Quý lần lượt rơi vào khủng hoảng. Người duy nhất đúng vững chính là Quý
Cậu đã từng đến tìm Bâng, trong một đêm mưa rất giống hôm nay
Ngọc Quý
Bâng nếu em rơi xuống vực, anh có nắm tay em không?
Anh không trả lời. Siết chặt tay, nhưng môi vẫn mím chặt
Một tuần sau đó, Quý biến mất
Bâng ngồi trong xe, tay lặng lẽ mở ngăn tủ nhỏ. Tấm ảnh cũ rơi ra - ảnh chụp Quý vào một ngày xuân nắng nhẹ, đang đứng trước tiệm sách, tay ôm cuốn tiểu thuyết, miệng cười đến cong mắt
Ngọc Quý
Phiên chợ tình em rình mò mua thính, thính đây rồi sao chẳng dính anh ơi
Lai Bâng
//nhíu mày// Ngốc. Đã dính từ lần đầu thấy em cười rồi
Bâng vẫn không thôi tìm kiếm. Vẫn đến quán cafe cũ hai người từng ngồi. Vẫn mua loài hoa cậu thích - hoa cẩm tú cầu, dù Quý từng nói
Ngọc Quý
Loài hoa không mùi, giống anh, nhưng em chẳng thể ghét nổi
Và vẫn giữ tấm ảnh cũ bên cạnh, như giữ lại một phần trái tim đã đánh rơi
Và đâu đó, trong góc thành phố, có người đang nhìn về phía ánh đèn xa xăm - như từng năm tháng không bao giờ quay lại
Người ấy là Quý. Và trái tim cậu, vẫn chưa từng thôi đau mỗi khi nhớ đến cái siết tay mà anh không trao năm nào
Comments
Wᴇɴᴅʏ
lấy của ck mình đồ ha
2025-08-08
1
SGP Hana
Có á
2025-07-08
1