Sau khi Hải Đăng rời đi, Hùng vẫn ngồi yên tại phòng họp
Ly cà phê cũ đã tan đá. Bản nháp đầu tiên nằm trên bàn, bên cạnh là đôi tay đang run nhẹ vì mệt
*Cạch*
Cánh cửa bật mở
Pháp Kiều bước vào, trên tay là một hộp bánh mì kẹp và chai nước suối. Cậu mặc hoodie xám, tóc hơi rối không còn vẻ leader lạnh lùng lúc sáng
Nguyễn Thanh Pháp
Cậu tưởng viết ra cảm xúc là đủ hả?
Nguyễn Thanh Pháp
Viết thì cũng phải ăn
Hùng ngẩng lên, bất ngờ. Không phải vì đồ ăn, mà vì vẻ ngoài lúc này của Pháp Kiều: giống một người anh, vừa cáu gắt, vừa dịu dàng.
Huỳnh Hoàng Hùng
Cảm ơn. Cậu vẫn còn ở đây à?
Nguyễn Thanh Pháp
Tôi đâu có nhà riêng như mấy "Sếp Tổng". Tôi ở lại phòng thiết kế để canh render. Tầng này tối om, đi ngang thấy đèn sáng, tưởng ai cướp công ty
Nguyễn Thanh Pháp
//Kiều đặt đồ ăn xuống, rồi lẩm bẩm//
Nguyễn Thanh Pháp
Mà cướp cũng không đáng sợ bằng việc cậu để bản nháp không passcode. Lỡ ai copy thì sao?
Huỳnh Hoàng Hùng
//Cậu cười nhẹ//Ai thèm copy những câu chữ buồn xo đó chứ?
Pháp Kiều nhìn cậu một giây. Rồi bật ra một câu
Nguyễn Thanh Pháp
Có một người đó
Huỳnh Hoàng Hùng
Ai?
Nguyễn Thanh Pháp
Người từng viết giống cậu. Và giờ không viết nữa
Không gian lặng vài giây. Hùng không hỏi thêm. Kiều cũng không giải thích
______
23h58 – Cửa thang máy bật mở
Tiếng bước chân vang đều trong hành lang tầng 17 dứt khoát, lạnh lùng, đều đặn như nhịp tim không chệch một nhịp
Đăng Dương – Giám đốc Chiến lược tại Noxon Media, vừa kết thúc một cuộc họp trực tuyến với khách hàng quốc tế, quyết định ghé qua tầng sáng tạo để kiểm tra bản kế hoạch mới mà Hải Đăng nói đến
Vừa rẽ vào phòng họp, Dương khựng lại khi nhìn thấy hai người
Pháp Kiều – áo hoodie quá cỡ, đang ngồi vắt chân trên bàn họp. Hùng – đang gặm bánh mì với vẻ mặt mệt mỏi nhưng sáng lên
Dương liếc nhanh
Trần Đăng Dương
Bản nháp “Healing Winter” ở đâu?
Hùng lập tức đứng dậy, đưa ra tập hồ sơ
Huỳnh Hoàng Hùng
Em viết bản thảo đầu tiên. Sếp Đăng đã xem qua
Dương cầm bản nháp, không ngồi xuống, chỉ lật vài trang rồi gật nhẹ. Giọng trầm, ngắn gọn
Trần Đăng Dương
Cảm xúc chưa chín. Nhưng có thứ “nguy hiểm”
Trần Đăng Dương
Giữ lấy nó, nhưng đừng để nó giết ngược cậu
Hùng gật đầu. Không dám nói nhiều
Dương quay lưng định rời đi, nhưng ánh mắt lướt ngang qua Pháp Kiều — và dừng lại trong một khắc
Trần Đăng Dương
Cậu là… Leader nhóm thiết kế?
Pháp Kiều đứng dậy, giọng nhanh nhảu
Nguyễn Thanh Pháp
Vâng. Tôi là Pháp Kiều. Gọi Kiều cho gọn. Nhưng đừng gọi là “em” nha, tôi không nhỏ tuổi hơn anh đâu
Một nụ cười nhí nhảnh kèm cái nháy mắt bất ngờ
Dương sững lại một chút. Cái kiểu nói chuyện không theo khuôn, nửa chọc ghẹo nửa bất cần ấy là thứ anh không ngờ có thể… khiến mình chú ý
Trần Đăng Dương
Tôi không quen gọi ai là “em” cả
Anh nói, rồi quay đi
Pháp Kiều nhìn theo, khẽ nhún vai
Nguyễn Thanh Pháp
Máu lạnh thiệt
Huỳnh Hoàng Hùng
Ủa? Ai vậy?//Cậu hỏi, nghiêng đầu//
Nguyễn Thanh Pháp
Đăng Dương. Giám đốc chiến lược. Kiểu người sẽ bóp nát trái tim cậu nếu cậu dám để nó hở ra đấy
Huỳnh Hoàng Hùng
Ủa, rồi cậu hở chưa?
Pháp Kiều cười – nụ cười mang chút gì đó thách thức
Comments