Zoey X Mystery Fanfic , Kpop Demon Hunters
Cún con?
Tác giả
Hi mấy ng đẹp dạo này hè nên siêng đột suất, mỗi ngày một chap :)
Tác giả
Mà nay siêng nên chap hơi dài
Tác giả
Oke ko nói nhiều nữa zô thoii
Trên tấm bản đồ mờ ảo mà thiên thần để lại, ánh sáng dẫn đường chia thành ba nhánh, mỗi nhánh hướng về một góc khác nhau của thành phố.
Mira
“Vậy là mỗi người phải đi một hướng,”
Mira nói, giọng thấp nhưng kiên định.
Mira
“Chắc đây là cách để đảm bảo… tụi mình tìm được đủ ba phần của vũ khí.”
Rumi
“Tớ không thích chia ra, nhưng nếu đây là cách duy nhất—”
Zoey gật đầu, đôi mắt ánh lên sự tập trung
Zoey
“Chúng ta đi. Nhưng giữ liên lạc. Nếu có gì bất thường, báo ngay.”
Không ai nói thêm. Họ chỉ chạm nhẹ vào tay nhau – một kiểu cam kết thầm lặng.
Zoey rẽ vào con đường nhỏ trải đá trắng, nơi ánh nắng buổi chiều chiếu qua những cành cây, tạo thành vệt sáng lung linh.
Zoey bước chậm trong con hẻm lặng người, hai tay đút túi áo khoác. Đường dẫn năng lượng thiên thần đã ngưng lại nơi đây — mờ nhòe, không rõ hướng. Cô chỉ có thể tiếp tục đi bằng cảm giác, và... một thứ bản năng không tên trong lồng ngực.
Cô không biết mình đang tìm cái gì
Một vũ khí cổ? Một vật chứa quyền năng? Hay chỉ là một phần nào đó giúp mình tiếp tục?
Càng đi, càng thấy lòng mình trống rỗng.
Không phải vì cô sợ, mà vì cảm giác… lạc lõng khi không có Rumi bên cạnh làm mặt nghiêm mà miệng thì cà khịa, không có Mira nhìn cô nửa châm chọc nửa quan tâm.
Chỉ còn mình cô — giữa những tán cây lặng, giữa con hẻm dài không điểm dừng.
Rồi, giữa một khoảng lặng kéo dài như nốt nghỉ trong bài hát, có một chuyển động nhỏ khẽ làm cô khựng lại.
Gió xào xạc luồn qua những tán cây bên vệ đường
Cô thở dài, vừa bước chậm, vừa đá một hòn sỏi nhỏ.
Ngay lúc hòn sỏi lăn tới gốc cây gần đó thì… một tiếng "gâu" khe khẽ vang lên.
Một chú chó nhỏ, lông trắng xám ló đầu ra từ sau bụi cây. Không sủa thêm. Không nhảy nhót. Chỉ ngồi đó, đuôi khẽ ngoáy, và… nhìn cô.
Ánh mắt nó làm cô khẽ chớp mắt.
Zoey
“Ủa? Sao có một chú cún ở nơi vắng vẻ như vầy”
Zoey
“ Dễ thương quá đi ^^”
Con cún nghiêng đầu. Ánh mắt đó – tròn xoe, nhưng có gì đó… quen quen.
Zoey
“Cái ánh mắt đánh giá này… giống ai ghê…”
Cô ngồi xuống, đặt chú cún xuống đường chống cằm nhìn nó, ngoài ánh sáng tím kỳ lạ bao quanh nó, thì không có gì quá đặc biệt.
Zoey
“Không phải là nhóc là… Mystery trá hình chứ?
Zoey
“Cơ mà, thôi đi sao có thể được chớ , rõ ràng là mình đã chém anh ta rồi mà ”
Con cún… thở ra. Nhẹ. Rất nhẹ. Như đang thở dài thiệt.
Zoey
“Thôi. Nhóc không định bỏ tui lại chứ? Tui cũng không biết đường đi đâu nữa nè.”
Con cún quay người, đi trước một đoạn rồi dừng lại. Như đang… chờ.
Zoey nhìn theo, nhún vai.
Zoey
“Ờ, vậy nhóc dẫn tui đi ha. Nhưng nói trước, đừng có dắt vô bụi chuối rồi bốc hơi nghe.”
Cô cười, bước theo sau, khoảng cách vừa đủ. Gió thổi nhẹ. Lá cây rì rào.
“Thiệt tình… mình mà đi kể với Rumi chắc bả cười sặc sụa nói:
“Bà bị chó thần kêu đi theo, rồi tưởng nó là crush à haha”
Chú cún không phản ứng. Nhưng cứ mỗi lần Zoey cà khịa, đuôi nó lại vẫy đúng một cái – như kiểu: nó biết cô khịa mà chán chả buồn nói
Zoey thở ra, nhếch môi cười.
Cô bước theo sau, vẫn lải nhải không ngừng.
Zoey
“Ê nhóc biết đường thiệt không đó? Hay là định dắt tui vô chỗ bán vòng cổ nữa? Tui không có tiền đâu nha”
Zoey
“ Nhóc mà dám lừa tôi , thì tui không ngại làm món cầy tơ 7 món đâu nha”
Haizz... rõ ràng chuyện một người như mình lại đi theo một con chó lạ là hoàn toàn bất hợp lý. Nhưng mà biết làm sao giờ? Thiên thần chỉ đường tới đúng cái bụi chuối là biến mất, còn xung quanh đây thì hoang vắng như tiệm net lúc cúp điện.
Cơ mà… con cún này lại kỳ kỳ ghê. Nhìn mặt thấy quen quen, giống ai đó mà mình không tiện gọi tên… Không lẽ—?
Lại còn cái ánh sáng tím tím phát ra xung quanh nữa chứ. Chó bình thường không phát sáng kiểu ‘tao là boss ẩn hình’ như vậy đâu. Chắc là… cũng không phải chó thường. Có khi là chó phép, chó truyền thuyết… hoặc, chó... crush?
Thôi kệ đi. Tạm thời cứ đi theo nó đã. Mà lỡ nó là quỷ biến hình thì sao nhỉ? Không sao… lúc đó mình làm cầy tơ bảy món trả thù cũng chưa muộn!
Zoey lặng lẽ bước theo chú cún, vừa đi vừa cười cười trong bụng.
Ở phía trước, chú cún dường như… khẽ ngoái đầu nhìn cô.
Đôi mắt ấy không nói điều gì – nhưng lại khiến người ta lặng một nhịp.
Đường mòn dẫn qua một con dốc nhỏ rồi mở ra trước mắt Zoey một khung cảnh trầm mặc:
Một căn nhà gỗ kiểu cổ, mái ngói cong cong phủ đầy rêu, cổng gỗ xám bạc theo thời gian khẽ nghiêng vì gió
Zoey
“ ,?? Đây là võ đường sao?, sao ở nơi đồng không mông quạnh này lại có võ đường được chứ???”
Chú cún dừng lại ngay trước cổng, ngước nhìn cô – kiểu “vô đi, bà hỏi nhiều quá.”
Zoey bước tới, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa gỗ đã tróc sơn.
Cánh cửa két lên một tiếng dài, khô khốc, vang vọng cả khu sân gạch.
Bên trong, võ đường phủ đầy bụi nhưng vẫn giữ nguyên cấu trúc – sàn gỗ, xà ngang lớn, và treo giữa chính điện là một bức thư pháp cũ: “Tâm – Khí – Ca.”
Zoey đọc lên, ngạc nhiên:
Zoey
“Mấy võ đường thường là ‘Tâm – Khí – Lực’ mà?”
Chú cún nhẹ nhảy lên bậc thềm, đi chậm rãi về phía gian sau – nơi có một khung cửa gỗ bị khóa bằng một sợi dây đỏ.
Cô rón rén bước theo, tay lướt nhẹ trên tường gỗ. Cảm giác lạnh nhưng không đáng sợ.
Gió thoảng qua khe mái ngói, mang theo mùi gỗ cũ, hoa khô và… gì đó rất thân thuộc.
Zoey dừng lại trước gian khóa dây đỏ. Chú cún quay lại nhìn – mắt lóe tím.
“Vào đi. Mở ra. Đó là nơi dành cho cậu.”Không có ai nói, nhưng Zoey lại nghe thấy rõ điều đó trong đầu.
Zoey
“Tui đi đó. Nhưng nói trước, lỡ mà mở ra gặp mấy ông già mặc áo trắng múa kiếm là tui gào luôn á.”
Ngay khoảnh khắc đó, một luồng khí mát từ bên trong phả ra – nhẹ như hơi thở, nhưng mang theo mùi của thứ đã ngủ yên hàng trăm năm.
Trong gian phòng tối là một giá gỗ nhỏ. Trên giá là một vật gì đó được phủ bằng lớp vải lụa tím.
Chỉ có duy nhất một chiếc bàn gỗ cổ, lớp bụi mỏng phủ trên bề mặt như chưa ai đụng đến hàng trăm năm.
Chính giữa mặt bàn là một viên đá cẩm thạch tròn, được chạm khắc tỉ mỉ theo phong cách truyền thống Hàn Quốc cổ xưa.
Những đường vân uốn lượn mềm mại như họa tiết dancheong trên mái điện Gyeongbok, vừa tinh xảo vừa linh thiêng như thể viên đá ấy không chỉ là vật thể, mà còn là một phần ký ức bị đóng băng từ thời đại xa xăm.
Phía dưới viên đá, gỗ được đục lõm thành hình bàn tay – như thể chờ ai đó từ lâu rồi.
Zoey bước tới, tim đập khẽ.
Một giọng nói thì thầm vang lên từ xa xăm, nhưng vang khắp không gian:
“Người giữ ký ức cuối cùng… đã trở về.”
Chú cún lẽo đẽo theo sau, bốn chân nhỏ phát ra tiếng cộc cộc nhẹ trên sàn gỗ cũ
Cô nhìn viên đá.
Tim mách bảo điều gì đó. Lạ lắm, nhưng không thể rời đi được nữa.
Zoey hít sâu, đặt bàn tay vào khuôn gỗ
Ngay khoảnh khắc đó – một ánh sáng tím loé lên, rực và chói đến mức làm cô lóa mắt.
Một luồng gió xoáy xoắn quanh người cô, kéo mạnh. Không khí vỡ vụn như từng mảnh kính.
Cảm giác như bị hút vào một khoảng không – không biết đâu là trên, đâu là dưới.
Trong khoảnh khắc đó – Zoey giật chú cún lên ôm chặt trong tay.
Zoey
“Không! Nhóc không được bỏ tui lại! Dù có rớt vô hố đen thì cũng rớt chung!!”
Tác giả
Tạm dừng ở đây nhen :)
Tác giả
Mỏi tay ghê :)), mà cũng hơi dài r ý
Tác giả
Chúc mấy ng đẹp đọc truyện vui vẻ nhe
Comments
Julie
M-mày…?
Sao Rumi lại nói vậy chứ…
2025-07-08
3
Người Tình Trong Mộng
Tặng y 5 bông hồng và 1 vote
chúc y may mắn:D
2025-07-07
2
Uyên Nguyễn Thục
hiện tại: nhìn chó ra chồng 😘
sau này: nhìn chồng ra chó ▼・ᴥ・▼
2025-08-28
0