Duy không nhớ chính xác mình và Quang Anh bắt đầu hẹn hò từ khi nào.
Chẳng có lời tỏ tình, chẳng có bó hoa hay nến lung linh như trong phim.
Mọi thứ đến nhẹ nhàng như một hơi thở: cùng đi ăn, cùng học bài, cùng trú mưa, rồi một hôm ngồi dưới ánh đèn vàng quán cà phê nhỏ, Quang Anh đưa tay chạm nhẹ lên mu bàn tay cậu.
Nguyễn Quang Anh
Em mệt không?
Hoàng Đức Duy
Không…
Hoàng Đức Duy
Mà cũng có chút.
Nguyễn Quang Anh
Vậy tựa vào vai anh này.
Nguyễn Quang Anh
Được không?
Cậu không trả lời, chỉ nghiêng người sát lại.
Vai anh vững, ấm.
Mọi tiếng ồn bên ngoài đều tan đi trong giây phút ấy.
Không ai nói “mình là gì của nhau”, nhưng chỉ cần một cái tựa vai, đã rõ như câu trả lời.
🎀
Tháng đầu tiên yêu nhau, hai người như hai đường song song dần sát lại, rồi đan vào nhau lúc nào không hay.
Duy không phải kiểu người thể hiện tình cảm quá lộ liễu.
Cậu vẫn lạnh lùng với mọi người, nhưng khi bên Quang Anh lại khác – ánh mắt dịu hơn, nụ cười nhiều hơn, và thỉnh thoảng… có cả giận hờn vu vơ.
Một lần, Quang Anh bận họp, không nhắn tin cho cậu suốt cả buổi chiều.
Đến tối, vừa mới ló đầu vào phòng trọ nhỏ đã bị Duy ném cho một cái gối.
Hoàng Đức Duy
Anh giỏi lắm.
Hoàng Đức Duy
Mất tích luôn đi!
Nguyễn Quang Anh
Ủa?
Nguyễn Quang Anh
Anh họp mà?
Nguyễn Quang Anh
Còn xong việc là phi thẳng tới đây đó nha.
Hoàng Đức Duy
Không có phi.
Hoàng Đức Duy
Anh nhắn một cái cũng không thèm.
Nguyễn Quang Anh
Tại điện thoại anh hết pin…
Nguyễn Quang Anh
À, mà thôi.
Nguyễn Quang Anh
Anh biết lỗi rồi.
Nguyễn Quang Anh
[ngồi xuống, dang tay ra]
Nguyễn Quang Anh
Phạt gì cũng chịu, nhưng đừng giận nữa.
Hoàng Đức Duy
[chui vào lòng anh thật nhanh, cằm cọ cọ lên vai]
Hoàng Đức Duy
Không giận.
Hoàng Đức Duy
Nhưng anh mà lặp lại thì em sẽ ngủ một mình luôn!
Nguyễn Quang Anh
Ừ, không lặp lại.
Nguyễn Quang Anh
Ngủ một mình buồn lắm.
Nguyễn Quang Anh
Còn anh thì quen ôm gối ôm tên Hoàng Đức Duy rồi.
Cậu bật cười, tay siết lấy áo anh, cảm giác như tim được lấp đầy từng chút.
🎀
Một buổi chiều cuối tháng, Quang Anh dẫn Duy về nhà anh – một căn chung cư tầng thấp, sáng sủa và có mùi gỗ dịu nhẹ.
Căn bếp gọn gàng, kệ sách cao sát trần, và ghế sofa nâu nhạt có vài cái gối tựa màu pastel.
Trông ấm áp hệt như người chủ của nó.
Nguyễn Quang Anh
Em có thể ở đây… bất cứ lúc nào.
Nguyễn Quang Anh
Anh muốn đây là nhà của em nữa.
Nguyễn Quang Anh
Không phải trọ tạm, không phải ghé qua.
Duy đứng trước ban công, gió thổi nhẹ vào mái tóc mềm.
Anh bước tới sau lưng, vòng tay ôm lấy cậu.
Nguyễn Quang Anh
Đừng gồng nữa.
Nguyễn Quang Anh
Em không cần cố mạnh mẽ.
Nguyễn Quang Anh
Ở cạnh anh, em có thể yếu đuối, có thể nhõng nhẽo… tùy ý.
Hoàng Đức Duy
Em sợ quen được yêu thương rồi, một ngày nào đó không còn nữa sẽ rất đau.
Nguyễn Quang Anh
Vậy để anh làm người yêu em mãi.
Nguyễn Quang Anh
Không để em phải sợ gì cả.
🎀
Tháng thứ ba, Duy chuyển về sống cùng Quang Anh.
Sáng sớm, người dậy trước là anh, người ôm gối ngủ nướng là cậu.
Mỗi sáng đều lặp lại một nghi thức nhỏ: hôn trán – đánh răng – nấu ăn – và nghe cậu làu bàu vì cà phê hơi đắng.
Tối về, Duy ngồi bệt dưới sàn ăn cơm, anh thì dựa ghế sofa xem bản tin, lâu lâu liếc qua, mỉm cười.
Nguyễn Quang Anh
Vợ ai mà giỏi dữ ta, nay ăn hết cơm luôn.
Hoàng Đức Duy
Hì hì, thơm em.
Nguyễn Quang Anh
[hai tay nâng nhẹ mặt em]
Nguyễn Quang Anh
Chụt… chụt.
Nguyễn Quang Anh
Lần sau cũng ăn ngoan như này nhá!
Cậu gật đầu, như con mèo nhỏ được vuốt ve đúng chỗ.
Ánh mắt dịu dàng của Quang Anh lúc đó… là ánh mắt của một người không chỉ đang yêu, mà là đang xây dựng một mái ấm.
🎀
Đêm đầu tiên ở căn nhà chung, Duy nằm gối đầu lên ngực anh, tay vẽ vẽ những vòng tròn vô định.
Comments