Sáng chủ nhật, trời trong xanh như tấm kính được lau sạch sau cơn mưa tối qua.
Gió nhè nhẹ thổi, nắng rải đều qua ô cửa kính chiếu xuống sàn nhà.
Duy nằm úp mặt trên ghế sofa, mặc áo phông rộng, tay vung vẫy như bơi trong không khí.
Trên bàn là một đống giấy tờ, tài liệu dạy học của Quang Anh, bị đè bởi bát trái cây cắt sẵn mà Duy mới làm xong.
Quang Anh ngồi kế bên, mắt lướt qua từng dòng, tay nhón lấy miếng xoài đưa vào miệng nhai chậm rãi.
Một lúc sau, anh cất giọng trầm thấp.
Nguyễn Quang Anh
Duy này, anh có chuyện muốn hỏi.
Hoàng Đức Duy
Ừm?
Hoàng Đức Duy
[ngẩng đầu lên, giọng uể oải]
Hoàng Đức Duy
Gì thế?
Nguyễn Quang Anh
Nếu một ngày…
Nguyễn Quang Anh
Em không còn là sinh viên nữa, mình có thể…
Nguyễn Quang Anh
Cưới nhau không?
Hoàng Đức Duy
[chớp mắt]
Hoàng Đức Duy
Em tưởng mình đã sống như vợ chồng rồi?
Nguyễn Quang Anh
Ừ, nhưng anh muốn em trở thành “vợ hợp pháp”.
Nguyễn Quang Anh
Mình có giấy đăng ký.
Nguyễn Quang Anh
Có lý do để dắt nhau đi họp lớp, họp gia đình.
Nguyễn Quang Anh
Có quyền gọi nhau là chồng, không sợ ai dị nghị.
Hoàng Đức Duy
[nhìn anh chăm chú, ngồi dậy, tay chống cằm]
Hoàng Đức Duy
Vậy em hỏi anh nhé.
Hoàng Đức Duy
Anh có chắc không?
Hoàng Đức Duy
Em hay dỗi, hay làm đổ đồ, không giỏi nấu ăn, lại còn lười gấp chăn.
Nguyễn Quang Anh
Nhưng em đáng yêu.
Nguyễn Quang Anh
Em biết ngồi ăn cơm dưới sàn, biết pha cacao mỗi tối.
Nguyễn Quang Anh
Em làm anh cảm thấy mình được cần.
Duy im lặng.
Một lúc lâu sau, cậu tiến lại gần, ôm anh thật chặt từ phía sau.
Hoàng Đức Duy
Vậy thì…
Hoàng Đức Duy
Mình cưới nhau nhé.
🎀
Năm đó, khi Duy vừa tốt nghiệp, cả hai làm một buổi lễ nho nhỏ.
Không rình rang, không váy cưới hay nhẫn kim cương, chỉ là hai chiếc áo sơ mi trắng, nắm tay nhau đến ủy ban quận làm thủ tục.
Tờ giấy kết hôn được in ra, còn mực thơm mùi giấy mới.
Duy nhìn chằm chằm vào tên mình bên cạnh tên Quang Anh, sống mũi cay xè.
Nguyễn Quang Anh
[cầm tờ giấy, vỗ nhẹ vào má cậu]
Nguyễn Quang Anh
Từ nay không phải người yêu nữa.
Nguyễn Quang Anh
Là chồng.
Nguyễn Quang Anh
Chồng hợp pháp.
Hoàng Đức Duy
Vậy từ nay anh hết được làm nũng, hết được giành chăn, hết được bắt em rửa bát rồi.
Nguyễn Quang Anh
Sao vậy?
Hoàng Đức Duy
Vì chồng phải thương vợ.
Hoàng Đức Duy
Vợ là em, anh là chồng, nên anh phải nhường.
Nguyễn Quang Anh
[cười nghiêng đầu, xoa xoa tóc cậu]
Nguyễn Quang Anh
Ừ.
Nguyễn Quang Anh
Anh nhường hết.
Nguyễn Quang Anh
Cả đời anh nhường em.
🎀
Kết hôn được ba tháng, căn nhà nhỏ đổi nhiều thứ: thêm hai chiếc cốc sứ in hình cưới, thêm vài ảnh treo tường, thêm tiếng “chồng ơi”, “vợ ơi” mỗi sáng chiều.
Một lần, Duy mệt vì công việc mới, nằm vật ra giữa sàn nhà mà thở dài.
Hoàng Đức Duy
Cuộc sống hôn nhân không màu hồng như em nghĩ…
Quang Anh bưng bát cháo đến, ngồi xổm xuống bên cạnh.
Nguyễn Quang Anh
Hồng đâu ra?
Nguyễn Quang Anh
Cuộc sống hôn nhân là màu cơm trắng, màu nước mắm, màu nắng chiếu bếp chiều.
Hoàng Đức Duy
Vậy còn màu tình yêu?
Nguyễn Quang Anh
Màu em.
Hoàng Đức Duy
[phì cười, nghiêng đầu vào vai anh]
Hoàng Đức Duy
Anh nói mấy câu này từ đâu thế?
Hoàng Đức Duy
Nghe như trích thơ.
Nguyễn Quang Anh
Không.
Nguyễn Quang Anh
Là trích từ trái tim anh.
Hoàng Đức Duy
[liếc nhìn anh]
Hoàng Đức Duy
Sến.
Nguyễn Quang Anh
Nhưng thật.
🎀
Một ngày mưa tháng sáu, khi cả hai đang nằm xem lại video cưới, Duy quay sang hỏi khẽ.
Hoàng Đức Duy
Nếu có một ngày em không còn ở đây nữa, anh sẽ thế nào?
Nguyễn Quang Anh
Không có ngày đó.
Hoàng Đức Duy
Lỡ như có thì sao?
Quang Anh không trả lời ngay.
Anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cậu, rồi thì thầm.
Nguyễn Quang Anh
Nếu em rời đi, anh sẽ sống…
Nguyễn Quang Anh
Nhưng sống như thể một nửa đã bị lấy đi.
Nguyễn Quang Anh
Nhưng nếu em vẫn còn bên anh, mỗi ngày, dù chỉ là một cái nắm tay…
Nguyễn Quang Anh
Anh sẽ không bao giờ buông.
Hoàng Đức Duy
[mỉm cười, đôi mắt rưng rưng]
Hoàng Đức Duy
Em cũng vậy.
Hoàng Đức Duy
Em sẽ ở lại…
Hoàng Đức Duy
Để làm vợ anh, ngày này qua ngày khác, dù là giận hay yêu, dù là bình yên hay biến động.
Căn nhà nhỏ vẫn sáng đèn mỗi đêm, vẫn có người nấu ăn, người lười gấp chăn, và một tờ giấy kết hôn được kẹp ngay đầu sổ gia đình, in rõ hai cái tên – song song, và mãi mãi.
Comments
Gune Akarui
ngọt tiểu đường luôn
2025-07-08
1