Chương 4.

Kể từ khi dọn về sống cùng nhau, thời gian của Duy và Quang Anh như một cuộn phim quay chậm, từng khung hình đều nhẹ nhàng, ấm áp.
Ban đầu còn vụng về, có lúc Duy nấu cơm bị khê, cá kho mặn chát, quần áo giặt xong vắt không kỹ nhỏ nước tong tong ngay giữa nhà.
Quang Anh không nói gì nhiều, chỉ lặng lẽ ăn hết bữa cơm rồi đứng lên rửa bát thay, còn tiện tay vắt lại quần áo cậu để không nhỏ giọt xuống sàn.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em xin lỗi…
Duy lí nhí nói khi thấy anh đi ngang qua, tay vẫn cầm khăn lau vệt nước loang.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đừng xin lỗi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mình là nhà rồi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không có chuyện đúng – sai, chỉ có chuyện “để anh làm”.
Cậu đứng đó, tim lặng đi một nhịp.
Trong lòng bỗng dưng muốn ôm anh thật chặt.
🎀
Một buổi tối đầu tháng, trời mưa rả rích không dứt.
Cả hai nằm trên sofa, quấn một chiếc chăn mỏng, xem lại mấy bộ phim cũ mà Duy mê tít.
Quang Anh không để ý phim mấy, chỉ chăm chăm nhìn người đang dựa vào ngực mình.
Duy ăn bỏng ngô, tay dính bơ, miệng mút mút ngón tay một cách vô thức.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
[cười khẽ, cúi xuống cắn nhẹ một cái lên cổ cậu]
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhìn thế này…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Có phải đang cố ý quyến rũ chồng không?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ặc…
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em đang xem phim!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[mặt đỏ ửng]
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ừ, anh cũng đang xem em.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[kéo chăn trùm kín mặt, giọng ngượng ngập từ bên trong]
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh đúng là tên dê xồm.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhưng là dê xồm chính thức được em ký sổ hộ khẩu, phải không?
Cậu không trả lời, chỉ vươn tay kéo đầu anh lại gần, hôn khẽ lên má.
Không cần nói gì thêm, cả hai cùng biết: cuộc sống chung đã thật sự bắt đầu.
🎀
Cuối tuần, Duy dậy sớm hơn thường lệ, tự tay làm bữa sáng: bánh mì trứng và ly cacao ấm.
Khi Quang Anh thức giấc, mùi thơm đã lan khắp căn bếp.
Anh dụi mắt đi vào, vừa bước tới cửa đã bị người kia dí ly cacao vào tay.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nay em phục vụ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ăn xong nhớ khen ngon nhé!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ừ, anh ăn gì em nấu cũng thấy ngon.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhưng lần này là “ngon thật” luôn đó.
Duy cười toe, rồi bất ngờ vòng tay qua lưng anh, tựa má vào ngực.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Sáng nay em tỉnh dậy và nghĩ: em đang hạnh phúc thật sự.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh thì nghĩ…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Từ khi em bước vào nhà này, chỗ này.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
[đặt tay lên ngực]
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mới đúng nghĩa là “nhà”.
🎀
Một tháng sau, lần đầu tiên họ cãi nhau.
Chuyện chẳng có gì to tát.
Quang Anh quá bận việc, đi sớm về muộn cả tuần, không báo trước.
Duy vốn không giận, chỉ là buồn.
Và khi buồn thì dễ nổi cáu.
Hôm đó, Quang Anh về trễ gần 10 giờ tối, người đầy mùi thuốc lá – thứ anh vốn không thích nhưng có vẻ đã hút vì căng thẳng.
Duy chờ trong phòng khách, đồ ăn nguội lạnh.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh có biết giờ mấy giờ rồi không?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh biết.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh xin lỗi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cuộc họp bị kéo dài…
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Một tin nhắn có mất bao lâu đâu!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh thật sự không cố ý.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em không giận vì anh về muộn.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em giận vì anh không nhớ em.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không nhớ là có người chờ cơm, có người chỉ cần một tin nhắn!
Quang Anh lặng thinh.
Một lúc sau, anh đi đến trước mặt Duy, quỳ xuống, ôm lấy đầu gối cậu.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh sai rồi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Là anh vô tâm.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh quá quen với việc tự lo mọi thứ, đến mức quên mất rằng giờ đây…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh không còn một mình nữa.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em không muốn là người phải nhắc anh điều đó.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em muốn anh nhớ…
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vì chính anh muốn nhớ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ừ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Từ nay anh sẽ nhớ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vì em là nhà của anh.
🎀
Họ không cần giận nhau lâu.
Sau khi ăn phần cơm nguội nhưng đầy tình cảm, Duy rúc vào lòng anh trên sofa như mọi ngày.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em vẫn đói.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vậy để anh nấu mì cho vợ ăn.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cho nhiều hành nhé.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Với thương nhiều hơn nữa.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cái đó…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh luôn để dành cho em.
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play