Chapter 4
Trên chiếc xe đen bóng sang trọng, Đức Duy ngồi yên lặng bên cạnh Quang Anh.
Xe lao vun vút trên quốc lộ, bỏ lại phía sau là ngoại ô yên bình và bước vào chặng hành trình biến mình trở thành CAPTAIN BOY
HOÀNG ĐỨC DUY
// Quay đầu nhìn qua ô cửa kính //
HOÀNG ĐỨC DUY
Theo anh, tôi làm vậy có đúng không?
HOÀNG ĐỨC DUY
// Thở dài hỏi //
NGUYỄN QUANG ANH
// Liếc mắt sang, giọng lạnh tanh //
NGUYỄN QUANG ANH
Nếu cậu không làm
NGUYỄN QUANG ANH
Chính cậu sẽ là người chịu thiệt thòi
NGUYỄN QUANG ANH
Thành phố không chờ đợi ai cả, cậu phải tự bắt kịp nó
NGUYỄN QUANG ANH
Cậu không nghe theo cậu ta
NGUYỄN QUANG ANH
Đến mạng của cậu, cậu cũng không giữ được
HOÀNG ĐỨC DUY
Cậu ta đáng sợ đến thế sao?
NGUYỄN QUANG ANH
Mà cậu tên gì?
HOÀNG ĐỨC DUY
Hoàng Đức Duy
NGUYỄN QUANG ANH
// Gật đầu //
NGUYỄN QUANG ANH
Tôi nói cho cậu biết luôn
NGUYỄN QUANG ANH
Từ giờ cậu là CAPTAIN BOY
NGUYỄN QUANG ANH
Cậu không còn là Hoàng Đức Duy nữa
NGUYỄN QUANG ANH
Tí nữa đến nhà cậu phải diễn cho tròn vai
HOÀNG ĐỨC DUY
Tôi chưa biết cái gì về cậu ta hết
HOÀNG ĐỨC DUY
Tính tình, cách nói chuyện, cách làm việc của cậu ta
HOÀNG ĐỨC DUY
Tôi cũng chưa hiểu rõ
HOÀNG ĐỨC DUY
Làm sao tôi có thể làm y như cậu ta được?
NGUYỄN QUANG ANH
Cậu yên tâm
NGUYỄN QUANG ANH
Tôi nhớ cái gì
NGUYỄN QUANG ANH
Tôi sẽ dạy cho cậu cái đó
NGUYỄN QUANG ANH
// Suy nghĩ một lát rồi nói tiếp //
NGUYỄN QUANG ANH
Một tí đến biệt thự
NGUYỄN QUANG ANH
Cậu phải thật bình tĩnh
NGUYỄN QUANG ANH
CAPTAIN BOY là phó chủ tịch công ty trang sức D&A
NGUYỄN QUANG ANH
Cậu ta rất cọc cằn khó tính với mọi người
NGUYỄN QUANG ANH
Kể cả ba mình
HOÀNG ĐỨC DUY
Cậu ta cọc cằn với cả ba mình hả?
NGUYỄN QUANG ANH
Ừ cậu ta ghét cái thái độ ràng buộc của ông ấy thôi
NGUYỄN QUANG ANH
Chứ không ghét bỏ
NGUYỄN QUANG ANH
Một lát nữa khi đến nhà cậu tranh thủ chào ông ấy một tí rồi lên công ty
NGUYỄN QUANG ANH
Tôi sẽ dạy cho cậu
NGUYỄN QUANG ANH
Ở biệt thự không tiện
NGUYỄN QUANG ANH
Vì bố trí khắp hành lang đều là camera
HOÀNG ĐỨC DUY
Nghiêm ngặt như vậy à?
HOÀNG ĐỨC DUY
Vậy thì anh vào phòng của cậu ấy được không?
NGUYỄN QUANG ANH
Nếu không mang tính chất công việc bắt buộc
NGUYỄN QUANG ANH
Thì tôi không vào phòng của cậu được
NGUYỄN QUANG ANH
Đó là quyền riêng tư
HOÀNG ĐỨC DUY
// Gật gù //
Chiếc xe đã lăn bánh đến biệt thự
Xe dừng lại trước cổng biệt thự Hoàng gia — nơi ở và cũng là một "xiềng xích" của CAPTAIN BOY.
Nhưng... Duy vẫn ngồi nguyên trên ghế.
HOÀNG ĐỨC DUY
// Ánh mắt ngơ ngác nhìn quanh //
Cửa xe đóng kín, bảng điều khiển bên cạnh chớp nháy
Ở quê, mỗi lần đi đâu thì chỉ việc đi bộ, nhà khá tí thì có xe đạp, chỉ đạp là xong, còn cái xe sang trọng này… chẳng khác gì một mê cung.
HOÀNG ĐỨC DUY
// Lúng túng, tay gãi gãi đầu //
HOÀNG ĐỨC DUY
// Thử nhấn vài nút cạnh cửa //
Nhưng chẳng cái nào hoạt động.
Gương mặt cậu đỏ bừng vì ngại
HOÀNG ĐỨC DUY
// Lẩm bẩm //
HOÀNG ĐỨC DUY
Trời ơi, cái cửa xe cũng làm khó người ta vậy hả trời?
Bỗng nhiên, bên ngoài cửa kính, Quang Anh nghiêng người xuống, ánh mắt thoáng bật cười nhưng rất dịu dàng.
NGUYỄN QUANG ANH
// Gõ nhẹ vào cửa kính rồi từ từ mở cửa xe //
NGUYỄN QUANG ANH
Chưa quen thì từ từ học
HOÀNG ĐỨC DUY
// Ngẩn người vài giây //
HOÀNG ĐỨC DUY
À… cảm ơn anh…
Lòng vẫn còn run run. Không ngờ mới tới thành phố thôi mà đã vụng về đến thế.
Quang Anh đứng thẳng người, ánh mắt nhìn theo Duy, khẽ thở dài nhưng cũng thấy buồn cười.
NGUYỄN QUANG ANH
" Người này... thật sự quá ngốc nghếch "
Rồi hai người cùng nhau bước vào bên trong biệt thự, nơi một cuộc sống hoàn toàn mới đang chờ đợi Duy phía trước.
Ở một nơi khác, CAPTAIN BOY đang ngồi trên xe khách cũ kỹ, hai tay đút túi áo, chân gác lên trước, ánh mắt sắc lạnh nhìn cảnh vật vụt qua.
Đó giờ cậu chưa bao giờ trải qua cái cảm giác lắc lư, bụi bặm và chật chội như thế này.
Tài xế
Ủa cậu trai, cậu về thôn nào vậy?
CAPTAIN BOY
Tôi thuê nhà ở ngoài rìa làng, không rõ tên thôn
Bác tài xế cười trừ và không hỏi thêm gì nữa
CAPTAIN BOY
// Bước xuống, kéo theo vali đắt tiền giữa con đường đất đỏ //
Người dân xung quanh nhìn theo lạ lẫm, xì xầm:
Người dân
1: Thằng đó là ai vậy?
Người dân
1: Ăn mặc gì mà sang trọng dữ thần...
Người dân
2: Chắc dân thành phố về quê sống thử đời nông thôn á bà
CAPTAIN BOY
Ai thì kệ người ta
CAPTAIN BOY
Việc của mấy người à?
CAPTAIN BOY
Nhiều lời thế?
Người dân
1: // Nói nhỏ //
Người dân
1: Nói có tí mà quạo quá à
💡
"quạo" = "quạu"
"quạu" là từ đúng chính tả, còn "quạo" là một biến thể địa phương hoặc phương ngữ, thường được dùng trong giao tiếp hàng ngày ở miền Tây.
Người dân
2: Ê mình đi đi bà ơi
Người dân
2: Hồi mắc công có chuyện
Mới tới đã gây hấn với người ta rồi
CAPTAIN BOY thản nhiên bước qua, không mảy may quan tâm.
Ngôi nhà khang trang, không quá lớn nằm bên triền dốc hiện ra trước mắt, giản dị nhưng sạch sẽ, đầy đủ tiện nghi do cậu đã thuê và cho người sửa sang trước đó.
CAPTAIN BOY
// Đứng giữa sân, hít một hơi dài //
Gió đồng quê phả vào mặt mang theo hương lúa mới.
CAPTAIN BOY
Một nơi không nhộn nhịp... nhưng ít ra không có ông ba già phiền phức của mình
CAPTAIN BOY
Giờ thì tận hưởng thôi
CAPTAIN BOY
// Thả người xuống ghế //
CAPTAIN BOY
// Ngồi ngẫm nghĩ //
CAPTAIN BOY
Hóa ra mình có anh em song sinh
CAPTAIN BOY
Sao mình chưa nghe ba nhắc đến chuyện này nhỉ?
CAPTAIN BOY
Đúng là quái lạ
Bàn tay cậu siết chặt mép bàn, đôi mắt lạnh tanh nhưng sâu thẳm là một cảm xúc khó gọi tên.
Hai người bước qua cánh cổng lớn, hành lang dài lát đá trắng trải ra trước mắt.
Đức Duy ngơ ngác ngắm nhìn từng chi tiết xa hoa, khác hẳn căn nhà cũ kỹ ở quê.
Em bước chậm chậm, vừa đi vừa nhìn quanh, không dám thở mạnh.
Từ phòng khách, ông Hoàng đã đứng đợi sẵn.
Ông vẫn là dáng vẻ nghiêm nghị, ánh mắt sắc lạnh, nhưng khi nhìn thấy Quang Anh và "CAPTAIN BOY",vẻ lạnh lùng ấy chợt dịu xuống đôi chút.
HOÀNG ĐỨC DUY
// Hơi giật mình, cúi đầu lễ phép //
HOÀNG ĐỨC DUY
Dạ… con chào ba…
Ông Hoàng
//Hơi nhíu mày //
Một thoáng ngạc nhiên lướt qua ánh mắt ông, có gì đó hơi lạ lẫm trong dáng vẻ và giọng nói kia
Nhưng ông không nói ra, chỉ gật nhẹ đầu
Ông Hoàng
Ừ, mệt thì lên phòng nghỉ đi
Ông Hoàng
Chiều còn buổi họp hội đồng quản trị đó
HOÀNG ĐỨC DUY
// Gật đầu lia lịa //
Em chẳng hiểu cái "họp hội đồng quản trị" đó là gì, nhưng cũng không dám hỏi.
NGUYỄN QUANG ANH
Để tôi đưa cậu chủ lên phòng
NGUYỄN QUANG ANH
Đi thôi, cậu chủ
Duy chỉ biết bối rối đi theo, trong lòng vừa hồi hộp vừa lo lắng, không biết ngày mai sẽ ra sao.
Comments