Sau cái không khí nào nhiệt ở lễ đường đó là cả một mảng đen u tối và yên tĩnh. Trong ngôi nhà giữa lòng thành phố ồn ào sao lại lạnh lẽo đến thế. Những mảnh pháo còn rơi vãi khắp sân, bóng bay và hoa lộn xộn trong nhà. Dae Won ngồi trên sofa ở phòng khách, đôi mắt sâu thẳm lặng nhìn mọi thứ
Hôm nay thực sự là ngày vui sao? Chẳng giống gì cả. Anh về nhà là liền đi ngủ, chẳng nói động với mình một câu nào. Hóa ra là anh ghét tới vậy... Thế sao còn kết hôn chứ? Anh là kiểu dễ dàng bị ép buộc vậy hả?
Dae Won cứ ngồi đó với những suy nghĩ viển vông. Cậu nhìn ngón áp út với chiếc nhẫn cưới như một thứ bó buộc hai người họ vào một khuôn mẫu. Rồi nhìn ngôi nhà bừa bộn và đầy xa lạ này. Cậu thực sự không biết nên làm gì.
Đây là lần đầu cậu được tới nhà riêng của anh. Và có chết cậu cũng chẳng dám nghĩ tới cả hai sẽ kết hôn như vậy. Cậu bây giờ rất hạnh phúc nhưng cũng thật trống rỗng
Ánh nắng chiếu qua khung cửa sổ, Baek Hyeon nằm trên giường, lông mày khẽ nhíu lại. Bộ vest chưa kịp thay, giày cũng chẳng kịp cởi. Đầu thì đau như vỡ tung vì đêm qua uống quá nhiều rượu mừng.
Baek Hyeon tắm rửa sạch sẽ, chỉn chu lại mọi thứ và chuẩn bị đi làm. Vừa bước xuống đến bậc thang, anh đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức. Anh cực kì khó chịu nhưng cũng không nói lấy nửa lời
- A, anh dậy rồi. Em đã dọn dẹp mọi thứ, bây giờ đang nấu ăn sáng, anh ăn rồi đi làm nhé?
Cậu cười tươi, ánh mắt mong chờ nhìn về phía anh. Nhưng anh đã thẳng thừng phớt lờ sự hiện diện của cậu, lấy đồ và lập tức rời đi. Dae Won đứng bơ vơ, nụ cười trên môi vẫn đó nhưng tim lại quặn thắt lên. Cậu cúi đầu, nhìn đống đồ ăn đã bậy biện trên bàn
Có lẽ anh ấy mệt và cũng chưa kịp thích nghi với mình... Phải cố gắng để anh ấy quen dần, mình không thể nản lòng nhanh như vậy được. Yêu anh lâu như thế, chả nhẽ lại nhụt chí vì mấy chuyện cỏn con này sao?
Cậu tự trấn an bản thân một cách vô nghĩa. Dae Won mỉm cười, vui vẻ ngồi xuống bàn ăn dù chẳng thể nuốt trôi. Cậu là kiểu người như thế, dù có chịu bao nhiêu tổn thương thì nhất quyết cũng không muốn bọc lộ
Baek Hyeon đến công ty, lại vùi mình vào công việc như mọi ngày. Anh tập trung làm việc, lông mày cũng giãn ra, trông dễ gần hơn bình thường. Và anh có một đặc tính, khi tập trung sẽ chẳng để ý gì đến xung quanh. Tiếng cửa mở và giọng nói của thư kí vang lên:
- Chủ tịch, mình có lịch hẹn vào 5 giờ tối ngày chủ nhật. Anh có bận gì không để em còn sắp xếp
Cậu ta biết anh không để ý nên tiến lại gần, nhìn đôi bàn tay gân guốc đang tì nhẹ lên cây bút. Cậu ta khẽ cười, đặt cốc nước lên bàn và cố tình hất đổ nó:
- Ây chết, em không cố ý, quần ướt cả rồi, em xin lỗi
Cậu ta vội rút khăn giấy đi đến bên anh. Khi bàn tay ấy vừa định chạm vào thì anh đã đứng dậy. Bỏ kính xuống bàn, khuôn mặt lại cau có:
- Tôi tự lau được, cậu Ga Eun tự sắp xếp các buổi họp đi. Và cũng đừng vào phòng tôi khi chưa gõ cửa, cậu biết tôi ghét điều đó
- Nhưng em gọi mãi anh cũng có trả lời đâu nên em tự vào, em xin lỗi
- Đi đi
Khi cậu ta vừa quay đi thì bỗng nhiên ngoảnh lại, nghiêng đầu cười:
- À, em nghe nói là anh kết hôn rồi ạ? Mới hôm qua sao? Em biết là anh yêu công việc nhưng sao hôm nay anh không đặc cách ở nhà cùng vợ thế
Anh không nói gì, chỉ liếc nhìn cậu ta một cách khó chịu. Vậy mà cậu ta không biết điểm dừng, còn đứng đó chọc ghẹo anh:
- Hay đấy là hôn nhân hợp đồng vậy ạ? Em thấy anh có vẻ không phấn khởi lắm. Bây giờ cũng nhiều loại đó mà, kiểu kết hôn chẳng phải vì tình yêu ấy. Anh cũng giống vậy ạ, nhưng anh đừng để tâm. Sau này có li hôn cũng không phải chuyện lớn
- Từ bao giờ cậu có quyền nói về đời tư của tôi?
- Hahaa, không phải thì em xin lỗi, em ra ngoài ngay
Baek Hyeon ngồi xuống, cởi áo khoác ngoài ra. Cậu ta nói cũng có ý đúng, cuộc hôn nhân này không có tình cảm. Nhưng anh biết là chỉ có anh vậy thôi, chứ tên nhóc ở nhà kia là đã yêu anh lâu lắm rồi.
Cuộc sống của cả hai trôi qua cũng không có gì tốt đẹp. Anh bận bịu cả ngày trên công ty, cậu thì làm vài việc vặt ở nhà. Ấy vậy mà đã gần một tuần trôi qua. Trong họ dường như chẳng đọng lại chút kí ức gì về cuộc sống hôn nhân
- Hôm nay anh về muộn vậy? Em đã nấu cơm tối, anh ăn rồi nghỉ ngơi nhé
- Không ăn
Những cuộc trò chuyện chóng váng và hời hợt đến lạ. Cậu lại lủi thủi dọn dẹp rồi nằm gọn trên chiếc sofa lớn. Ánh mắt vô hồn khi không nghĩ mọi thứ lại tồi tệ đến thế. Cậu mệt mỏi nhắm mắt, họ chỉ kết hôn cho có lệ chứ đâu phải tình yêu từ hai phía mà cậu cứ đòi hỏi hạnh phúc
Vẫn như thường ngày, anh ở công ty cả vào ngày cuối tuần. Khi đang ngồi hút thuốc, điện thoại bỗng reo lên. Anh nhìn dãy số, thở dài rồi nhấc máy:
- Vâng, chuyện gì vậy ạ?
- Hai đứa tối nay về nhà chính nhé. Mọi người làm tiệc mừng tân hôn hai đứa. Do bận quá nên bây giờ mới làm được. Hai đứa nhớ là phải có mặt lúc 6 giờ tối nhé
- Nhưng mà hôm nay con bận mất rồi
- Hai đứa bận đi chơi riêng sao?
Anh siết chặt điện thoại trên tay:
- Không có, việc ở công ty ạ
- Vậy thì hủy đi, cuộc sống hôn nhân bây giờ mới quan trọng. Tối nay nếu con không đưa thằng bé tới thì đừng vác mặt về nhà này nữa
- Mẹ, nhưng mà...
Anh không nói hết thì mẹ đã vội cúp máy. Anh đã có chút bực tức trong lòng nay lại gặp thêm chuyện này nên càng khó chịu. Anh đập mạnh lên bàn, nới lỏng chiếc cà vạt mà ngả đầu về sau:
Đến bao giờ thì mới thoát khỏi cậu ta chứ? Cái ân huệ gì đó, tại sao lại đổ lên đầu thằng này vậy hả
Trời xế chiều, ánh hoàng hôn đỏ gạch khuất sau những tòa nhà. Baek Hyeon tập trung tới mức không để ý thời gian bên ngoài. Phải cho tới khi Ga Eun lại tự ý vào phòng, anh mới tỉnh táo
- Anh, mọi thứ xong cả rồi, bọn mình cần xuất phát đến điểm hẹn ngay ạ
Anh nhìn đồng hồ trên bàn rồi đứng dậy:
- Hủy đi, hôm nay tôi có hẹn
- Việc gì vậy ạ? Nhưng chúng ta đã lên hẹn trước rồi
- Nói với họ là tôi bận, không cần nêu lí do. Nếu họ từ chối, cứ hủy hợp đồng đi
Ga Eun nhìn chằm chằm theo anh rồi nhìn ngón áp út lấp lánh chiếc nhẫn cưới. Cậu ta chẹp miệng rồi cúi đầu đi ra ngoài. Baek Hyeon cũng nhanh chóng trở về nhà.
Anh về khi ngôi nhà đã sáng đèn, cảm giác thật ấm áp. Từ khi có cậu, nơi này trông có hồn hẳn. Anh vội vàng lắc đầu, đi nhanh vào trong. Dae Won nằm cuộn tròn trên ghế, anh vô tình quên mất là cậu không biết các phòng trong ngôi nhà này. Vậy mà đã vô tình bỏ quên cậu cả tuần nay
Mái tóc đen rũ xuống, hàng mi dài khẽ chớp nhẹ. Cậu đột nhiên tỉnh dậy, cả hai người nhìn nhau trong giây lát. Cậu dụi mắt, phụng phịu nhìn anh:
- Ưm, anh về rồi ạ
Thấy anh về nhà sớm, cậu thực sự rất vui. Dae Won chạy đến bên anh, định cầm lấy áo khoác từ trên tay anh xuống:
- Anh nghỉ ngơi rồi tắm nhé
- Đừng chạm vào tôi
Dae Won khựng lại, tay siết chặt lấy vạt áo mình. Anh nhìn cậu rồi rời đi:
- Chuẩn bị đi, phải về nhà chính, tiệc tân hôn
Updated 34 Episodes
Comments