[Duonggem] Hồ Ly Trong Gương
1. Chẳng có cơ hội vẫy vùng
mưa không còn là mưa nữa mà nó biến thành thứ gì đó sắc nhọn, lạnh buốt và tuyệt tình
chiếc cột đèn duy nhất đứng giữa ngã tư, ánh sáng của nó lập loè như nhịp thở sau cùng của một thân xác đang hấp hối
và dưới thứ ánh sáng vàng vọt ấy là một thân người đổ gục loang lổ máu
một chàng trai còn rất trẻ
cơ thể vốn từng căng tràn sức sống
từng là ánh nhìn ao ước của không biết bao người giờ đây nằm đó, ướt đẫm, tả tơi và lạnh lẽo như thể đã bị thời gian bỏ rơi
Trần Đăng Dương
thanh ngọc…
cô chỉ đứng đó nhìn cậu như nhìn một vật thể không rõ hình thù
đăng dương thều thào cố gượng dậy nhưng cơ thể chẳng còn chút sức lực nào
máu ứa ra từ mép môi trộn với nước mưa chảy thành một dòng đắng ngắt
Trần Đăng Dương
tại sao..?
Trần Đăng Dương
tại sao lại làm vậy với anh...?
Lê Thanh Ngọc
anh vẫn chưa hiểu sao?
Lê Thanh Ngọc
anh nghĩ mình là gì trong đời tôi?
Lê Thanh Ngọc
hay là bến đỗ?
ánh mắt thoáng qua một tia lạnh giá hơn cả cơn mưa đang trút xuống
Lê Thanh Ngọc
đăng dương ngu ngốc của tôi ơi...
Lê Thanh Ngọc
tôi chưa từng yêu anh
Lê Thanh Ngọc
chỉ là tôi cần một bước đệm cho chính mình...
Lê Thanh Ngọc
và anh vừa hay..
Lê Thanh Ngọc
là bước đệm đó
mỗi âm tiết thốt ra từ môi cô như lưỡi dao nhỏ sắc và lạnh cắt ngọt vào nơi mềm yếu nhất trong lòng người
đăng dương cố cử động môi, ngẩng mặt nhìn cô qua màn mưa mờ đục
giọng cậu yếu ớt khàn đặc như một tiếng thở dài lạc lõng
Trần Đăng Dương
em thật sự... tàn nhẫn đến vậy sao?
Lê Thanh Ngọc
tôi không tàn nhẫn
Lê Thanh Ngọc
chỉ là anh quá ngu
Lê Thanh Ngọc
tự đâm đầu vào...
Lê Thanh Ngọc
rồi lại hỏi vì sao mình lại đau
trong một đêm đăng dương mất tất cả
niềm tin vào chính bản thân
và cả cái điều mong manh cuối cùng mà cậu từng ngỡ là thật
cảm giác bị phản bội khiến từng tế bào trong người cậu như nổ tung nhưng cơ thể cậu đã quá yếu để phản kháng
Lê Thanh Ngọc
kẻ yêu anh thật sự, anh lại ghét bỏ
Lê Thanh Ngọc
tôi cũng thật thấy đáng thương cho anh
phía sau là một chiếc ô đen nghiêng nhẹ che xuống
từ lúc nào đã có một người đàn ông đứng đó lặng lẽ như một bóng ma vừa bước ra từ lòng đêm tối
không rõ mặt mà chỉ thấy đôi mắt lấp ló dưới vành ô
ánh nhìn sắc như dao lặng lẽ nhưng lạnh lùng như thể xuyên thấu cả cơn mưa và mọi vết nứt trong lòng người đang nằm dưới chân mình
trong làn mưa bạc trắng, bóng hai người dần hòa vào nhau rồi tan biến vào con ngõ nhỏ hun hút sâu đến mức chẳng một ánh đèn nào chạm tới
Trần Đăng Dương
mình không muốn chết..
một tiếng động đập thẳng vào nền nước vang lên nặng nề
tếng bước chân gấp gáp mỗi lần dội xuống vũng nước lại như một nhịp tim hoảng loạn
rồi một bóng người xé gió vụt đến lao qua màn mưa trắng nhòe
Huỳnh Hoàng Hùng
ĐĂNG DƯƠNG
tiếng gọi đó là một nhát cắt xé rách không gian
kéo linh hồn cậu trở về từ bờ vực
cậu muốn quay đầu nhưng cổ cứng lại, một bên vai nhức buốt lạnh ngắt như bị rút hết máu
Huỳnh Hoàng Hùng
đừng ngủ...
Huỳnh Hoàng Hùng
dương ơi đừng ngủ mà
Huỳnh Hoàng Hùng
đừng nhắm mắt...
Huỳnh Hoàng Hùng
đừng bỏ tôi
Huỳnh Hoàng Hùng
cậu không được chết đâu
Huỳnh Hoàng Hùng
tôi còn chưa nói…
Huỳnh Hoàng Hùng
còn chưa nói gì với cậu cả
Huỳnh Hoàng Hùng
làm ơn tỉnh lại đi..
giữa cơn mê kéo mờ mọi thứ, cậu cố mở mắt một chút
Trần Đăng Dương
hoàng... hùng...?
Huỳnh Hoàng Hùng
tôi ở đây, tôi ở đây mà
Huỳnh Hoàng Hùng
xin cậu... đừng chết..
anh gục đầu vào ngực cậu, tay siết lấy áo
Huỳnh Hoàng Hùng
tôi gọi cấp cứu rồi
Huỳnh Hoàng Hùng
cậu ráng... c-chịu một chút thôi
Huỳnh Hoàng Hùng
làm ơn...chỉ cần cậu sống
đăng dương mở mắt lần cuối
cậu nhìn anh, một bên môi cong lên rất khẽ như muốn cười nhạo chính mình
Trần Đăng Dương
/Nhếch môi/
người mình từng xua đuổi khinh miệt
người mình từng đẩy ra không thương tiếc giờ lại ngồi trước mặt mình khóc đến gần như điên dại
còn người mà mình tin tưởng
người từng hứa cùng mình đi đến cuối đời lại là kẻ đẩy mình vào vực thẳm
Trần Đăng Dương
ha... sao lại là cậu?
Trần Đăng Dương
tại sao chứ?
hoàng hùng ôm chặt thân thể cậu
môi anh bật ra một tiếng thở dốc như nghẹn lại
đăng dương cũng nằm trong vòng tay hoàng hùng với cơ thể đẫm máu và không còn cử động nữa
hình ảnh cuối cùng mà đăng dương còn lại là gương mặt hoảng loạn cùng đau khổ đến thương tâm của hoàng hùng dành cho mình
Trần Đăng Dương
“mình hối hận rồi”
Trần Đăng Dương
“mình không muốn chết như vậy một chút nào”
Trần Đăng Dương
“mình muốn dành lại tất cả mọi thứ của chính mình”
nhưng đăng dương biết...cậu đã hoàn toàn không thể sống lại được nữa rồi
Comments
Gemini
ủa hnhu nhầm thoại nhân vật đk bạn
2025-07-10
0