[Hungan] Một Đời Thương Trong Khung Hình Ngang Trái
Mắt Giữ Hình Ai
Buổi trưa – trong căn phòng ngập nắng ở hai đầu thành phố.
An nằm dài trên sofa, điện thoại úp ngược trên bụng. Em nhắm mắt, đầu vẫn còn vương mùi nắng sáng nay. Tiếng rè rè của máy lạnh không át nổi một ý nghĩ cứ lặp đi lặp lại trong đầu em.
"Ánh mắt của anh ta lúc chụp hình…"
Lê Quang Hùng
💬:Anh gửi trước 5 tấm chọn nếu muốn dùng làm poster
{Poster là một ấn phẩm truyền thông có kích thước lớn, thường được sử dụng để quảng bá, truyền tải thông tin hoặc trang trí.}
An bật dậy, mở máy. Hình đầu tiên là tấm chụp em ngước mặt nhìn nắng, giữa phố cũ. Viền mắt có chút mệt mỏi, nhưng miệng lại đang cười – một kiểu cười An không ngờ là thật.
Đặng Thành An
Sao lại… chụp được ánh nhìn mình không thấy được nhỉ? //lầm bẩm//
Em tải về hết cả năm tấm, mở thư mục riêng, đặt tên:“Góc Nhìn Của Anh.”
Anh đang ngồi trong tiệm rửa ảnh thủ công nhỏ ở quận 5. Người chủ tiệm già đã ngủ gục sau quầy, còn anh thì đang nhìn chằm chằm vào tấm hình đang được in ra.
Một lần, hai lần… rồi dừng ở tấm thứ ba – nơi An đang ngồi bên hiên nhà, mắt nhìn xa, tay vô thức gỡ một chiếc lá nhỏ khỏi tóc. Không pose dáng, không diễn. Chỉ là một khoảnh khắc tự nhiên, như thể không có máy ảnh nào tồn tại.
Lê Quang Hùng
Đẹp… không phải vì bố cục. Mà vì em không phòng bị //lẩm bẩm//
Trần Đăng Dương
💬:Tối rảnh không? Lên sân thượng chỗ cũ,bàn chuyện triển lãm ảnh tụi mình đi
Trần Đăng Dương
💬:Tao với Kiều có vài ý tưởng dẫn An theo luôn
Hùng không trả lời ngay. Anh nhìn tấm hình thêm vài giây nữa, rồi mới gõ nhẹ một chữ.
Cậu đang lục tìm hộp màu nước cũ trong phòng. Tin nhắn của Quang Anh đến.
Nguyễn Quang Anh
💬:Em gửi hình chụp sáng nay chưa?
Hoàng Đức Duy
💬:An nhận rồi
Hoàng Đức Duy
💬:Em nghĩ… Hùng nhìn An khác thường
Nguyễn Quang Anh
💬:Khác cỡ nào?
Hoàng Đức Duy
💬:Khác như em nhìn anh lúc 17 tuổi á
Quang Anh im một nhịp rồi chỉ nhắn lại.
Nguyễn Quang Anh
💬:Duy đừng bắt đầu chuyện cũ
Hoàng Đức Duy
💬:Em không bắt đầu em vẫn đang đứng ở khúc giữa
Chấm hết. Tin nhắn không có hồi âm. Duy đặt điện thoại xuống bàn, tay siết chặt nắp cọ. Bên ngoài trời trong xanh, còn trong lòng cậu thì chẳng rõ đang là mùa gì.
Chiều – một góc thành phố khác.
Pháp Kiều đứng trước gương, thử bộ đồ denim mới mua. Tin nhắn từ Dương bật sáng màn hình.
Trần Đăng Dương
💬:Tối đi sân thượng nha
Trần Đăng Dương
💬:Tụi kia cũng đi
Nguyễn Thanh Pháp-Pháp Kiều
💬:Em tưởng anh chỉ rủ mình em
Trần Đăng Dương
💬:Muốn riêng thì đợi dịp khác
Kiều khựng tay. Một lát sau, cậu gõ lại.
Nguyễn Thanh Pháp-Pháp Kiều
💬:Vậy để dịp khác cho em
Không có emoji, không có dấu chấm. Nhưng trong mắt Kiều lúc đó, phản chiếu một Dương mà cậu chẳng hề đùa giỡn chút nào.
Tất cả đang giữ cho riêng mình một góc ảnh. Một ánh mắt. Một khoảnh khắc.
Ai cũng phải thừa nhận, khung hình ấy — chính là khởi đầu cho một đời thương.
[Có những khung hình, lưu giữ nhiều hơn là hình ảnh. Nó giữ lại cả những điều chưa kịp nói.]
Là tui nèee
Khẹc khẹc mọi ng ơiiiiii
Là tui nèee
Tui phải đi học lại gòi có ra chap muộn mọi người bỏ qua nhaaaaa
Comments