Mặc dù quở trách vậy thôi nhưng cậu vẫn để im cho Miu miu ăn, ánh mắt cậu lại vô cùng dịu dàng, khác xa lúc nhìn người khác, người ngoài nhìn vào còn tưởng Miu miu mới chính là bạch nguyệt quang trong lòng cậu ba
Nguyễn Quang Anh
//nhìn Đức Duy//
Nguyễn Quang Anh
Này
Hoàng Đức Duy
Dạ cậu gọi con?
Nguyễn Quang Anh
Ừm, tên gì?
Hoàng Đức Duy
Dạ Hoàng Đức Duy ạ
Nguyễn Quang Anh
Làm ở đây lâu chưa?
Hoàng Đức Duy
Dạ từ lúc 10 tuổi con đã vào làm việc ở đây rồi
Nguyễn Quang Anh
Mấy con cá khô này nhóc tự làm à?
Hoàng Đức Duy
//gật đầu//
Hoàng Đức Duy
Dạ, cứ chiều chiều là mấy bé mèo hoang trong xóm sẽ đến đây chơi nên con làm một ít thức ăn cho chúng
Nguyễn Quang Anh
*hèn gì Miu miu lại quý cậu nhóc này đến vậy*
A hoàng - người hầu
Hoàng Đức Duy, mày còn không mau đi nấu cơm, định lười biếng trốn việc à? //quát lớn//
Hoàng Đức Duy
Dạ em đi làm liền
Hoàng Đức Duy
Không có việc gì nữa con xin phép đi trước ạ
Nguyễn Quang Anh
//gật đầu//
Quang Anh đứng đó nhìn theo bóng dáng em đi khuất, cậu tựa đầu vào khung cửa, tay vẫn vuốt ve Miu miu trong lòng
Nguyễn Quang Anh
//mỉm cười//
Ánh mắt ấy, nụ cười ấy không ai có thể đoán biết được trong lòng Quang Anh đang nghĩ gì...
---
Gian nhà trên
Ông hội đồng Nguyễn
Con la cà ở đâu mà giờ mới về, có biết mọi người đang chờ con không huh?
Ông hội đồng Nguyễn cau mày nhìn con sinh vật lắm lông trên người cậu
Ông hội đồng Nguyễn
*Cái thắng nhóc này sơ hở ra là lại chạy đi kiếm Miu miu*
Nguyễn Quang Anh
Dạ đi loanh quanh thôi ạ
Ông hội đồng Dương
Được rồi, Quang Anh cũng đã về, nào chúng ta mau dọn cơm ăn thôi, ta đói bụng lắm rồi
Ông hội đồng Dương
//cười khà khà//
Trong bữa cơm
Ngọc Cầm
Cha cùng mọi người ăn trước đi, con về phòng trước ạ //mắt rưng rưng//
Ông hội đồng Dương
Này Ngọc Cầm...
Ông hội đồng Dương
Ashh...hai cha con ông cứ ăn trước đi, ta về phòng xem con bé sao đã
Ông hội đồng Nguyễn
Được...được ông đi nhanh đi //lo lắng//
Ông hội đồng Nguyễn
//quay sang lườm cậu//
Nguyễn Quang Anh
//ăn ngon lành//
Ông hội đồng Nguyễn
Này, Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Dạ?
Ông hội đồng Nguyễn
Lúc nảy con nói gì với Ngọc Cầm mà bây giờ con bé khóc sướt mướt thế kia?
Nguyễn Quang Anh
Con có làm gì đâu?
Nguyễn Quang Anh
Cha muốn con đi xem mắt, con cũng đi rồi, giờ cha lại cằn nhằn con gì nữa?
Ông hội đồng Nguyễn
//làm giọng đau khổ//
Ông hội đồng Nguyễn
Ông trời ơi, ngó xuống mà xem cái thằng nghịch tử nhà tôi, đã 26 tuổi đầu rồi chứ còn trẻ trung gì đâu mà chưa chịu thành gia lập thất, nó muốn đợi cái lão già này xuống lỗ luôn mới chịu sinh con đẻ cái nối dõi tông đường hay gì mà, trời ơi, tôi khổ quá mà!
Ông hội đồng Nguyễn
//giả bộ lau nước mắt//
Nguyễn Quang Anh
//khó chịu//
Màn kịch "than thân trách phận" này không phải Quang Anh lần đầu gặp nhưng cậu không ngờ ở nhà người ta mà cha mình cũng không hề kiêng nể gì, đến cậu cũng chịu rồi!
Nguyễn Quang Anh
Được rồi, thế giờ cha muốn sao nữa?
Dù có ngang bướng nhưng Quang Anh vẫn rất thương cha, ông hội đồng Nguyễn biết mình đã đạt được mục đích thì liền dừng giả bộ khóc ngay, giọng nghiêm chỉnh
Ông hội đồng Nguyễn
Giờ ta cho con hai lựa chọn
Ông hội đồng Nguyễn
Một là cưới tiểu thư Ngọc Cầm hai là về thừa kế gia sản, quán xuyến đồn điền, đất đai ở nhà, con chọn đi
Quang Anh là người thích tự do, mặc dù là con trai của nhà họ Nguyễn - gia tộc giàu nhất xứ Nam Kỳ, nhưng cậu chẳng mặn mà việc thừa kế, tất cả đều giao cho anh hai, còn cậu thì muốn tự lập nghiệp và sống một cuộc sống của riêng mình
Nguyễn Quang Anh
//cau mày//
Nguyễn Quang Anh
Cha ép con?
Ông hội đồng Nguyễn
Quang Anh, từ trước đến nay mọi việc ta đều chiều theo ý con nhưng lần này con bắt buộc phải lựa chọn, tiểu thư Ngọc Cầm có gì không tốt? Con bé hiền dịu xinh đẹp có thể bây giờ con chưa thích con bé nhưng sau này dần sẽ có cảm tình, như vậy cũng không khiến hai bên phải khó xử
Quang Anh im lặng một lúc, cậu biết cha mình là người rất coi trọng chữ tín, một khi hứa thì nhất định sẽ làm, hơn nữa Dương Bảo An lại là chỗ thân tình, có lẽ cậu muốn từ chối cũng chẳng được rồi
Nguyễn Quang Anh
//thở dài//
Nguyễn Quang Anh
Được, nhưng con có một điều kiện
---
Trong phòng
Ngọc Cầm
Các ngươi đừng cản ta, ta không thiết sống nữa...
A hoàng - người hầu
Tiểu thư ơi đừng làm vậy mà..
Trong phòng vô cùng hổn loạn, người hầu kẻ hạ hoảng sợ khi thấy tiểu thư Ngọc Cầm muốn treo cổ tự s.át
Lúc vị tiểu thư ấy vừa định tròng c.ổ qua chiếc thòng lọng thì...
Ông hội đồng Dương
Ngọc Cầm, con làm gì vậy???
Ngọc Cầm
Cha...//khóc lóc//
Ngọc Cầm
Ngọc Cầm không thiết sống nữa
Ông hội đồng Dương
//hoảng hốt//
Ông hội đồng Dương
Con gái bình tĩnh, có chuyện gì nói cha nghe, cha sẽ chủ trì công đạo cho con
Thật ra Ngọc Cầm không có ý định tự s.át, nàng ta biết cha rất yêu thương mình nên cố ý lấy cái c.hết ra để cầu xin một chuyện
Ngọc Cầm
Cha...//sụt sùi//
Ông hội đồng Dương
//nắm lấy tay Ngọc Cầm//
Ông hội đồng Dương
Con nói đi, ai bắt nạt con, ta nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con
Ngọc Cầm
Cha, con gái thật lòng thích cậu Quang Anh...nhưng cậu ấy...cậu ấy nói muốn hủy hôn, chuyện con thích cậu ấy trong thôn ai cũng biết nếu giờ mà hủy hôn, con gái không còn mặt mũi nào gặp người ta nữa
Ông hội đồng Dương
Chẳng phải lúc nảy ông hội đồng Nguyễn đã chấp nhận mối hôn sự này rồi sao...
Ông hội đồng Dương
Thôi được rồi, con theo ta ra gặp mặt họ ba mặt một lời...
Ngọc Cầm
Dạ //cười thầm trong lòng//
Trên đời này con người có thể bất chấp mọi thứ để có thể đạt được điều mình mong muốn, tôi tự hỏi liệu nó có đáng không? Liệu mối lương duyên ép buộc này sẽ có một kết thúc có hậu chứ?
Comments