Chap 2

Sáng hôm sau
Tiếng mưa đêm qua còn đọng lại thành những giọt nước lăn dài ngoài khung cửa kính. Trong căn phòng VIP của bệnh viện, mọi thứ trắng toát, tinh tươm, yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng truyền dịch nhỏ giọt xuống chai treo bên giường
Chovy mở mắt. Cơn đau nhức nhối từ bụng chạy thẳng lên đầu. Hắn nghiến răng, gầm khẽ
Jeong Ji-hoon_Hắn (E)
Jeong Ji-hoon_Hắn (E)
Khốn thật
Cả người nặng trịch như bị đè đá, tay bị kim truyền cắm chặt, mùi thuốc sát trùng hắc lên mũi. Hắn đảo mắt quanh phòng – trống trơn, ngoài hắn ra chẳng có ai
Kang Dea-sung_Em (O)
Kang Dea-sung_Em (O)
Anh đừng cử động mạnh. Vết thương chưa lành, khâu còn mới, rách ra lần nữa thì không khâu lại lần hai đâu
Jeong Ji-hoon_Hắn (E)
Jeong Ji-hoon_Hắn (E)
Cô..
Kang Dea-sung_Em (O)
Kang Dea-sung_Em (O)
Tôi là bác sĩ phụ trách cho anh, anh nằm yên đi
Kang Dea-sung_Em (O)
Kang Dea-sung_Em (O)
Nghe tôi dặn đây. Vài ngày tới không được ăn đồ cay, không rượu bia, không hút thuốc, không cử động mạnh, không cáu giận vô cớ. Muốn nhanh lành thì nghe lời, không thì tự chịu. Tôi đã dặn người chuẩn bị cháo loãng, sẽ mang lên ngay
Jeong Ji-hoon_Hắn (E)
Jeong Ji-hoon_Hắn (E)
Cháo loãng? Tôi không thích ăn mấy món nhạt nhẽo đó
Kang Dea-sung_Em (O)
Kang Dea-sung_Em (O)
Không thích thì cũng ăn
Kang Dea-sung_Em (O)
Kang Dea-sung_Em (O)
Muốn sống thì nuốt vào. Vết thương bụng thế kia mà đòi nuốt thứ cứng, muốn rách chỉ khâu à?
Một y tá đẩy cửa mang cháo vào, khom người đặt khay lên bàn đẩy bên giường. Chovy nhướng mày nhìn bát cháo bốc khói, rồi liếc sang em
Kang Dea-sung_Em (O)
Kang Dea-sung_Em (O)
Em lui về đi /nói y tá/
....
....
Y tá: Dạ
*Cạch*
Jeong Ji-hoon_Hắn (E)
Jeong Ji-hoon_Hắn (E)
....Cô bón cho tôi ăn được không?..
Kang Dea-sung_Em (O)
Kang Dea-sung_Em (O)
....
Kang Dea-sung_Em (O)
Kang Dea-sung_Em (O)
Này anh đang nghiêm túc đó chứ
Kang Dea-sung_Em (O)
Kang Dea-sung_Em (O)
Anh có đàn em mà. Sao không sai họ làm?
Jeong Ji-hoon_Hắn (E)
Jeong Ji-hoon_Hắn (E)
Muốn cô bón. Đàn em tôi tay dính máu, không sạch bằng cô
Kang Dea-sung_Em (O)
Kang Dea-sung_Em (O)
… Được. Nhưng anh đừng có mà làm quá
Em ngồi xuống cạnh giường, múc một muỗng cháo, thổi nhẹ rồi đưa lên. Giọng em trầm trầm, kiên nhẫn như dỗ đứa trẻ
Kang Dea-sung_Em (O)
Kang Dea-sung_Em (O)
Nào, A-
Jeong Ji-hoon_Hắn (E)
Jeong Ji-hoon_Hắn (E)
A
Hắn bật cười khẽ, lồng ngực hơi rung, rồi ngoan ngoãn há miệng đón muỗng cháo. Hơi nóng lan ra trong khoang miệng, vị nhạt thếch nhưng chẳng hiểu sao hắn thấy dễ chịu lạ thường. Mắt hắn nhìn chăm chăm vào bàn tay em đang cầm thìa – thon dài, trắng mềm, không giống đôi tay thường cầm dao mổ cứu mạng người trong đêm tối
Jeong Ji-hoon_Hắn (E)
Jeong Ji-hoon_Hắn (E)
Đôi tay này… tay đẹp thế mà lại mổ bụng người ta. Cô không sợ bẩn à?
Kang Dea-sung_Em (O)
Kang Dea-sung_Em (O)
Tay tôi sạch. Chỉ dính máu của kẻ hại người. A-
Hắn lại ngoan ngoãn mở miệng, mắt vẫn khóa chặt lấy gương mặt em. Tiếng muỗng chạm bát khẽ khàng. Em cứ kiên nhẫn bón từng thìa, tay giữ khay cháo vững chãi. Hắn ăn chậm, không than vãn, thỉnh thoảng còn khẽ nhếch môi cười như thể thấy thú vị
Kang Dea-sung_Em (O)
Kang Dea-sung_Em (O)
Tạm thế thôi, ăn nhiều quá cũng không tốt. Tôi sẽ bảo người thay dịch, vệ sinh vết thương. Anh đừng động vào chỉ khâu, nghe chưa?
Jeong Ji-hoon_Hắn (E)
Jeong Ji-hoon_Hắn (E)
Tên cô là gì?
Kang Dea-sung_Em (O)
Kang Dea-sung_Em (O)
Ghi trên bản tên tôi, tự đọc đi
Jeong Ji-hoon_Hắn (E)
Jeong Ji-hoon_Hắn (E)
"Kang Dea-sung"
Jeong Ji-hoon_Hắn (E)
Jeong Ji-hoon_Hắn (E)
Nhưng tôi thích cô đọc hơn
Em lườm hắn, không đáp, xoay người ra cửa. Trước khi khép cánh cửa lại, em còn ngoái đầu, giọng em trầm mà dứt khoát
Kang Dea-sung_Em (O)
Kang Dea-sung_Em (O)
Anh cứ nằm im mà dưỡng thương cho tốt. Muốn ra khỏi đây sớm thì đừng nghịch dại. Tôi không rảnh khâu cho anh lần nữa
*Cạch*
Trong phòng, hắn còn nghe rõ tiếng giày em xa dần. Chovy nhếch môi, gõ ngón tay lên thành giường. Hắn liếc đàn em đứng chờ ngoài cửa, giọng khàn mà ra lệnh ngắn gọn
Jeong Ji-hoon_Hắn (E)
Jeong Ji-hoon_Hắn (E)
Đi điều tra toàng bộ hồ sơ, gia đình, người thân, công việc của cô ấy cho tôi
....
....
Đàn em: Anh cần biêt hết luôn ạ?
Jeong Ji-hoon_Hắn (E)
Jeong Ji-hoon_Hắn (E)
Cứ làm cho tôi
....
....
Vệ sĩ: Dạ
Cùng lúc đó, em bước dọc hành lang, tay ôm chặt tập hồ sơ. Gót giày lướt qua sàn gạch trắng, đôi mắt em hơi thẫn thờ. Em đi chậm, nép vào một góc khuất gần kho y tế, khụy người xuống, lưng tựa tường
Vai em run nhẹ, hơi thở dồn dập vì cả đêm dài chưa chợp mắt. Tiếng chân gấp gáp vang lên, vài cô y tá trẻ chạy lại, gương mặt lo lắng
....
....
Y tá: Chị Deasung chị ổn chứ? Cả đêm chị trực hay chị đi nghĩ ngơi đi
....
....
Bác sĩ: Từ hôm qua đã mệt tôi nghĩ là đừng quá sức mình nữa Deasung
Kang Dea-sung_Em (O)
Kang Dea-sung_Em (O)
Chị ổn. Mọi người đi lo việc của mình đi. Còn ca tiểu phẫu ở phòng 2 đấy, đừng để bệnh nhân chờ
Kang Dea-sung_Em (O)
Kang Dea-sung_Em (O)
Chỉ làm cốc americano là ổn thôi
....
....
Y tá: Nhưng chị làm suốt từ hôm qua, chị chưa ngủ mà…
Kang Dea-sung_Em (O)
Kang Dea-sung_Em (O)
Chị nói ổn là ổn. Đi làm đi. Nếu để bác sĩ trực khác mắng thì chị không gánh hộ đâu
Mấy cô y tá nhìn nhau, mắt đỏ hoe nhưng đành nghe lời, lật đật quay lại công việc. Em khẽ thở ra, tựa đầu lên tường, nhìn trần nhà trắng xóa
Trong viện này, ai cũng thương em, quý em. Họ biết em không còn người thân, không nơi bấu víu, chỉ có mấy bức ảnh thờ cũ kỹ giấu trong ngăn tủ nhỏ nơi phòng trực
Cách đó không xa, một tên đàn em của Chovy đứng lấp ló ở hành lang, nãy giờ đã nghe được tất cả. Hắn lặng lẽ quay gót, bước nhanh về phòng VIP – nơi Chovy đang chờ hắn báo lại, đôi mắt của ông trùm trẻ nheo lại, chờ nghe câu chuyện về một nữ bác sĩ không sợ máu, cũng chẳng sợ mafia – nhưng lại dễ dàng ngồi bệt ở góc khuất, một mình ôm lấy gánh nặng không ai thấy được
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play