[Chovy/Oc] Lưỡi Dao Và Ống Nghe

[Chovy/Oc] Lưỡi Dao Và Ống Nghe

Giới thiệu

Jeong Ji-hoon còn gọi là Chovy
Một cái tên nghe qua tưởng nhẹ, nhưng ở Seoul này, mỗi lần được nhắc đến, nó như một lưỡi dao lạnh lẽo kề lên cổ bất cứ kẻ nào dám thì thầm. Người ta gọi hắn là enigma hương rượu, bởi quanh hắn lúc nào cũng phảng phất thứ mùi Whiskey cũ kỹ pha trộn với khói thuốc lá hăng hắc, sực lên trong từng hơi thở
Chẳng bao giờ cười, cũng chẳng cần phải nói nhiều. Cặp mắt đen sâu hoắm dưới hàng mi rậm kia đủ để ra lệnh cho bất cứ ai cúi đầu. Một ánh nhìn thôi, đứa nào cứng miệng đến mấy cũng ngoan ngoãn dâng đầu người mà hắn cần
Với đám đàn em, Chovy là ông chủ. Với cảnh sát, hắn là bóng ma. Với kẻ thù, hắn là án tử hình biết đi
Hắn không bao giờ tự tay bẩn máu khi không cần thiết — nhưng cũng không ai quên, khi hắn đã tự tay, thì đó là một đặc ân khủng khiếp, một dấu chấm hết
Ấy thế mà, giữa cả thành phố này, vẫn tồn tại một điểm yếu duy nhất của Chovy. Một vết nứt mong manh dưới lớp thép lạnh
Người ta đồn đại, nếu có thứ gì đủ sức làm đôi mắt hắn rung lên, thì đó chính là mùi hoa nhài. Một Omega mang hương hoa nhài. Và Omega ấy, tên là Dea-sung
-------------------
Kang Dea-sung
Trong không khí đặc sệt mùi rượu mạnh, máu tươi và thuốc súng của thế giới Chovy, Dea-sung như một khóm hoa nhài ngậm sương lạc lối
Em là bác sĩ khoa cấp cứu. Mỗi đêm khi Seoul lên đèn, em khoác áo blouse trắng, chạy băng băng qua hành lang bệnh viện, tay cầm kẹp máu, mặt lấm tấm mồ hôi. Em không rảnh bận tâm đến mafia, không rảnh biết bọn chúng là ai, càng không muốn dính vào cái thế giới hắc ám đó
Với Dea-sung, mạng người quan trọng hơn mọi thứ quyền lực phù phiếm. Máu đã đổ, em băng bó. Sự sống mong manh, em giành giật từng phút. Kẻ nào ngã xuống, bất kể nó là ai, nếu còn nhịp tim, em sẽ cứu. Chỉ cần bệnh án đặt trước mặt, Dea-sung mặc kệ thân phận bệnh nhân là tên trùm, thằng nghiện, gái điếm hay chính kẻ giết người — em vẫn cứu
Người ta bảo em thẳng thắn, vô lễ — nhưng thật ra em chỉ không thèm cúi đầu trước những đồng tiền bẩn
Với bọn mafia, em xem chúng như một ổ ký sinh trùng, hút máu người vô tội để nuôi béo thân xác thối nát. Bọn nhà giàu cũng vậy — với em, giàu sang chẳng là gì ngoài lớp vỏ bọc hèn hạ để chà đạp kẻ yếu
Nhưng có ai biết vì sao em lại mang cái gai cứng đầu ấy không?
Ngày đó, Dea-sung chỉ là một đứa trẻ ôm cặp sách đi học. Ba em, một công nhân bốc vác, oằn lưng cả đời trong bến tàu bẩn thỉu, chết vì ung thư gan khi em mới mười tuổi. Chẳng ai thèm để ý
Mẹ em, một Omega yếu đuối, ráng nuôi đứa con thơ bằng việc rửa chén thuê cho nhà giàu. Cho đến một đêm, bà trở về nhà, áo quần rách bươm, tóc tai bết lại vì mưa, đôi mắt sưng húp, miệng nứt toác. Người ta bảo bà bị đám con trai nhà tài phiệt vây nhục, rồi còn chửi rủa, đạp bà dưới mưa như rác rưởi. Không chịu nổi nỗi nhục ấy, bà ra đi. Một sợi dây thừng, một căn phòng trọ tối om
Dea-sung vẫn nhớ đêm đó, em gào khóc bên chân mẹ, tay bật máu vì móng tay siết chặt, nhưng nước mắt chẳng thể gọi bà dậy lần nữa. Từ đêm ấy, em lớn lên cùng căm hận. Em hận đám giàu có lấy quyền lực giày xéo kẻ yếu, hận mafia coi mạng người như cờ bạc, hận xã hội đổi máu lấy tiền
Em nuôi hận thù như ký sinh, biến nó thành lý do tồn tại, để cầm dao mổ, vá lại những thân thể rách nát. Em thề sẽ không quỳ gối, không van xin, không để ai phải chết âm thầm, tủi nhục như ba mẹ mình nữa
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play