Bỉ Ngạn Phù Sương

Bỉ Ngạn Phù Sương

Chương 1: Quá khứ và hiện tại.

"A Ly ngươi còn nhớ ta không?"

Giọng nói của Tuyết Ngạn vang lên, Trình Ly đang đánh cờ trong biệt viện vội vàng ngưng tay, đánh rơi con cờ trong tay xuống bàn.

"Bộp."

Trình Ly đứng dậy ra khỏi hiên nhà, nhìn Tuyết Ngạn với ánh mắt sợ hãi. Hắn không giám tin vào mắt hắn, chuyện này là không thể.

Chẳng phải 20 năm trước nàng đã chết rồi sao, chính tay hắn đã giết nàng để đổi lấy sự Trường Sinh, mà nay sao nàng lại xuất hiện, nàng đến trả thù hắn rồi sao.

"Tuyết Ngạn nàng còn sống sao." Trình Ly chân tay run rẩy nói với giọng sợ hãi, lý trí hắn lúc này hoảng loạn cả cơ thể mềm nhũn, hai chân không cả đứng vững.

"Ta chết rồi... Nhưng cũng đã sống lại."

"Chết rồi cũng phải về kéo theo ngươi đi chứ, ta nào để ngươi sống yên ổn vui vẻ như vậy được, 20 năm rồi ngươi sống vậy đủ rồi."

Tuyết Ngạn lúc ấy nói với vẻ tuyệt vọng, trong lời nói ấy chứa đựng sự căm phẫn tủi hờn chất chứa 20 năm qua.

"Tuyết Ngạn ta... Thật ra ta vẫn còn yêu nàng, trước giờ ta luôn yêu nàng, nàng cũng vậy mà phải không...trái tim nàng chẳng phải yêu ta nhất sao."

"Ta thật sự xin lỗi nàng về chuyện trước kia, giờ nàng bỏ qua cho ta...chúng ta làm lại từ đầu được không?"

Trình Ly chân tay run rẩy ngã xuống sàn vì sợ hãi, hắn biết lần này Tuyết Ngạn đến để lấy mạng hắn, đành dùng những từ ngữ hối cải giả tạo xin lỗi để qua mặt nàng.

"Yêu ta ư... Ngươi nói yêu ta, cái yêu của ngươi có thật sự là thật lòng."

"Trái tim ta trước kia có yêu ngươi, nhưng giờ thì không."

"Trái tim ấy chẳng phải đã bị ngươi bóp nát rồi sao, những mảnh ghép, những kĩ ức, những tình yêu trước kia há để ngươi nhắc lại."

Tuyết Ngạn càng nghe những lời dối trá ấy máu thù hận trong lòng nàng càng dâng lên sôi sục, những tia sát khí lạnh băng tràn đầy sự căm phẫn như muốn bùng nổ tuôn trào ra nhấn chìm tất cả sự dối trá ấy.

Lúc ấy những lời nói giả tạo đó khiến Tuyết Ngạn bực bội khó chịu, nàng không nói gì liền vung một đòn đánh uy lực về phía Trình Ly khiến hắn hộc máu, nôn ra một ngủm máu tươi rơi xuống sàn đá lạnh.

Vị khách đánh cờ chung với hắn thấy vậy chạy thụt mạng, không giám quay đầu lại sợ bị chết oan.

Tuyết Ngạn lúc ấy cũng lười quan tâm nàng chỉ trả thù kẻ hại nàng chết thảm năm xưa, còn những kẻ không có thù hận với nàng... nàng không động đến, dù có bị thù hận che mờ mắt nàng cũng không ám sát kẻ vô tội.

Lúc này ánh mắt sắc lạnh như dao găm của Tuyết Ngạn dán chặt lên người Trình Ly, giọng nói của nàng phát ra như những lưới dao cứa vào ra thịt tâm hồn của hắn.

Cái quá khứ mà hắn tưởng chừng muốn quên đi nay lại bị nàng kéo về, khiến cho cái tâm hồn bị dày vò của hắn lúc này lại đau nhức ám ảnh đến nỗi tim hắn đau đớn như bị ai bóp nát.

"Trình Ly ngươi còn nhớ 20 năm trước không?"

"Ngươi lột da, lóc thịt, uống máu, dùng xương cốt của ta để luyện hoá đan dược, nhằm phục vụ cho mục đích sống Trường Sinh của ngươi, ngươi thấy có đáng không?"

"Năm xưa ta yêu ngươi là một sai lầm, người yêu ngươi năm xưa đã chết rồi...những ký ức tươi đẹp kia đã tan biến rồi. Giờ đây chỉ còn người hận ngươi...căm phẫn ngươi mà thôi."

"Để ta nói cho ngươi biết, máu ta, thịt ta, xương ta, đều là từ xác chết ở dưới Hoàng Tuyền tôi luyện ra đấy. Ngươi ăn thấy ngon miệng không?"

"Bỉ Ngạn Trắng ta, trăm vạn năm trước hấp thụ linh khí trời đất, nguồn năng lượng chủ yếu nuôi nấng tạo nên thân thể của ta là do máu thịt, xác chết tạo ra.

Âm khí là nguồn thức ăn của ta. Người phàm như ngươi ăn vào chẳng phải sẽ bị tà ma quấy nhiễu sao. Ngươi thấy ta nói có đúng không?"

"Ta...ta...Tuyết Ngạn à ta...ta biết lỗi rồi...ta xin lỗi nàng...huhu."

Trình Ly sợ hãi trước lời nói của Tuyết Ngạn, hai mí mắt hắn lăn dài nước mắt, hắn khóc rất thảm thiết tiếng khóc ấy như van xin nài nỉ Tuyết Ngạn vậy.

Nghe những lời nói dùng dợn mà Tuyết Ngạn phát ra hắn hai tay bịt miệng lại như muốn nôn khan.

Tuyết Ngạn thấy cái cảnh giả tạo ấy nàng thầm nghĩ...nôn giờ này thì có ích gì hắn đã nuốt những thứ ấy, lúc đó hắn cho là trân quý, xem như là thuốc bổ để có thể sống Trường Sinh mà...con người đúng là giả tạo, hắn là người đáng chết.

Trải qua mấy mươi năm Trình Ly hắn thật sự rất hối hận khi mà uống máu ăn thịt nàng, quả báo mà hắn nhận được trong 20 năm qua cũng không ít, mỗi đêm ăn ngủ không yên bị ma quỷ quấy rầy gặm nhấm cắn xé mỗi đêm sống không bằng chết.

Tuyết Ngạn giờ đây không muốn nghe thêm lời nói nào phát ra từ miệng Trình Ly nữa, những lời nói ấy thấy thật nhảm nhí thật dối trá.

Không nói một lời nàng liền lao tới với ánh mắt đỏ máu tràn ngập tử khí...nắm lấy cổ Trình Ly bóp nát, một tiếng "Rắc" vang lên Trình Ly chết ngay tại chỗ.

Máu tràn ra từ khoang miệng, chảy ròng ròng xuống sàn như một dòng sông nhỏ Trình Ly chết không nhắm mắt.

Nhìn cảnh tượng trước mắt Tuyết Ngạn hài lòng phất tay một cái, lúc này trong lòng nàng khí thế tuôn trào sát khí toả ra.

Nàng lúc này chính thức bắt đầu diệt trừ tất cả những người trong Trình phủ năm xưa ám hại nàng không bỏ sót một ai.

Trong biệt viện nơi Hoa Viên xinh đẹp, Uyển Nhi đang ngắm hoa cô ta không hề hay biết Tuyết Ngạn đã trở về lấy mạng cô ta, cứ thế mà vẫn ung dung hưởng trà ăn trái ngọt ngắm hoa.

Tuyết Ngạn sau khi sử lý xong đám tay chân năm xưa của Trình Ly và Uyển Nhi, thì đến lúc trả mối thù năm xưa với Uyển Nhi.

Mọi truyện đều là do nàng ta mà ra nên Tuyết Ngạn không muốn nàng ta chết nhanh như cái cách nàng trả thù Trình Ly.

Tuyết Ngạn muốn cô ta sống không bằng chết, như cách cô ta làm với nàng năm xưa.

Nàng lúc này đã đi vào Hoa Viên gặp gỡ cô ta, nàng hỏi cô ta rằng :

"Mắt ta, máu ta, tim ta cô sài có vui vẻ không?"

Uyển Nhi cô ta thấy nàng hai mắt liền trợn tròn, miệng lắp bắp sợ hãi không nói nên lời.

Trong sự sợ hãi ấy cô ta ngất lịm đi, dù vậy Tuyết Ngạn không để cô ta sống tốt thêm một giây phút nào, nàng đi tới trước mặt cô ta nhìn cô ta với ánh mắt gê tởm cô ta thật khiến nàng buồn nôn.

Tiếp đến nàng phải lấy lại đôi mắt thuộc về nàng, rồi từ từ tiến tới trói hai tay hai chân cô ta lại bằng dây thừng, sau đó móc lấy nội đan của nàng khi xưa bằng chính đôi bàn tay của nàng hiện tại...Sau cùng nàng dùng móng vuốt rạch vài đường vào mặt cô ta hủy hoại đi cái nhan sắc mà cô ta trân quý như báo vật.

Uyển Nhi cô ta lúc ấy ngất đi tỉnh lại trong cơn đau, cô ta hét lên đầy đau đớn, cô ta van xin năn nỉ nàng, nhưng lòng nàng đã nguội lạnh...nàng chỉ trả lại những gì cô ta làm với nàng khi xưa mà thôi.

Sau đó Tuyết Ngạn vác Uyển Nhi trên vai, biến về ngọn núi Hắc Hổ...mang cô ta đi cho người anh em Bạch Hổ mà nàng quen biết chơi đùa.

Người anh em đó là Bạch Hổ hắn là một lão yêu tinh lâu năm, Tuyết Ngạn giao Uyên Nhi cho lão sử dụng như món đồ chơi, tùy ý chơi đùa như một con chó...hay để đám yêu con tuỳ ý chơi đùa như nào mặc kệ hắn, miễn là khiến Uyển Nhi sống không bằng chết là được.

________

Sau khi giải quyết được Uyên Nhi.

Vậy là mối thù năm xưa của Tuyết Ngạn nàng với Trình Phủ đã trả xong, trái tim đầu óc nàng lúc này cũng nhẹ nhõm hẳn, nàng thấy trong lòng lúc này như được trút đi một gánh nặng lớn.

Trình Phủ lúc này lộn xộn, hoang tàn.

Cái chiến tích máu me ấy do chính tay Tuyết Ngạn nàng tạo ra không khác gì một chiến trường đấm máu, xác chết nằm la liệt mùi máu tanh ngập tràn khắp nơi, máu rơi xuống sàn chảy thành những dòng suối nhỏ, lắt vắt trụng lại vài ba chỗ thành vũng máu lớn nhìn không khác gì một hồ máu nhỏ.

Trên những bức tường đá trong phủ còn in những vết tay bằng máu, thấm trên những bức tường trắng lạnh tanh đó là những giọt máu đỏ tươi của kẻ thù, kẻ đã sát hại đầy lùi nàng đi đến cái chết đầy đau đớn tủi hờn năm xưa.

Lúc này Tuyết Ngạn rời đi, mí mắt nàng còn rơi xuống một giọt lệ. Giọt nước mắt ấy là những mảnh ghép, những kí ức tốt đẹp của nàng ở nơi đây, từ đây tất cả mọi thứ đã tan biến, như cái cách mà nàng biến mất năm xưa.

Lúc rời đi Tuyết Ngạn đã biến Trình Phủ thành một bãi tha ma và hoá chúng thành những đống tro tàn vụn vỡ, Trình Phủ ngập trong biển lửa đỏ rực cháy lớn toả sáng ở thành Trường An.

Dù vậy những ai không bị nàng sát hại, nàng đều cho họ dời đi và mang theo một ít của cải của nhà họ Trình làm phí bồi thường, đến sau cùng mọi thứ đã diễn ra theo như sự mong muốn của nàng, Tuyết Ngạn lúc này chính thức rời đi tìm kiếm kẻ thứ hai châm ngòi sát hại nàng năm xưa, Lão Đạo Sĩ hãy chờ đấy.

Lúc này lòng nàng trống rỗng, nàng không hi vọng gì, điều nàng muốn bây giờ là mong trái tim của nàng không còn rung động trước những người không đáng để yêu thương như vậy một lần nào nữa.

Mối thù của nàng đã chấm dứt, quá trình ấy vừa hạnh phúc vừa đau khổ.

5 năm yêu, 2 năm đau khổ, 20 năm tủi hờn và căm phấn.

20 phút trả thù, vạn năm đau khổ.

________

Quá khứ trước kia thật tồi tệ, tồi như chính người nàng yêu, tệ như cái cách nàng nhu nhược...sự nhu nhược của nàng lúc ấy chính là cái giá nàng phải trả ngần ấy năm.

Tuyết Ngạn hai mươi mấy năm về trước thật là ngây thơ thuần khiết, nàng lúc ấy như một giọt sương mai trong trẻo trắng muốt, tinh khiết đến động lòng.

Còn Tuyết Ngạn giờ đây lạnh lùng, vô cảm nhưng dù vậy nàng vẫn phân biệt được tốt xấu thiện ác, chỉ là lòng nàng không còn thuần khiết như vậy nữa thôi.

Xung quanh nàng lúc này bao phủ bởi những nỗi đau, những nỗi ấm ức vụn vỡ, mù mờ...nó quá đau khổ, quá rằn vặt điều đó khiến nàng không quên được quá khứ có lẽ nàng nên...ban cho mình một viên U Minh Đan.

U Minh Đan đến từ cõi U Minh, xoá bỏ mọi kí ức đau khổ rằn vặt...nếu quá đau khổ đó chính là sự lựa chọn tốt nhất đối với nàng hiện tại.

Nếu vậy liệu rằng nàng sẽ chọn làm lại cuộc đời...

Hot

Comments

Cừu nhỏ 🐑

Cừu nhỏ 🐑

hay quá chời luonn á, cơ mà từ ngữ khong được phong phú cho lắm, cải thiện văn phong chút chắc tuyệt phẩm luon ạaa✨✨

2025-08-11

1

LONE WOLF

LONE WOLF

cố gắng phát huy nha :} tặng hoa nè 🌹

2025-07-16

1

ꁝꄲꋬ 𝕾𝖆̂̀𝖚

ꁝꄲꋬ 𝕾𝖆̂̀𝖚

thấy chữ huhu sao làm tui mất cười /Joyful/

2025-07-09

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play