Duy ôm cặp bước ra khỏi lớp, tay còn cầm nửa cái bánh mì ăn dở. Miệng vừa nhai vừa quay sang huých nhẹ vai Quang Anh – người đang đứng dựa tường chờ từ lúc nào.
Hoàng Đức Duy
Ủa, đứng đây chi? Canh tao hả?
Nguyễn Quang Anh
Đứng mát. Trùng hợp thấy mày đi ngang.
Hoàng Đức Duy
Trùng cái đầu mày á. Đừng có giả bộ.
Nguyễn Quang Anh
Thì trùng lúc mày tan học… là đúng rồi còn gì.
Hoàng Đức Duy
Ừm… nói chuyện kiểu này không sợ tao rung động hả?
Nguyễn Quang Anh
Mày rung lâu rồi mà. Giờ mới sợ?
Hoàng Đức Duy
Hông. Giờ chỉ sợ mày không đỡ tao nếu tao đổ thiệt…
Nguyễn Quang Anh
Tao sẽ đỡ. Nhưng không phải bằng tay.
Hoàng Đức Duy
Bằng gì?
Nguyễn Quang Anh
Bằng… sự im lặng và chiếc balo đỡ sau gáy.
Hoàng Đức Duy
Quá đáng!!! // gõ nhẹ cuốn vở vào tay Quang Anh //
_______________________
Hai đứa bước về phía cổng trường. Trời chiều lấp lánh nắng. Tiếng ve vẫn còn sót lại từ những hàng cây sát tường rào.
Hoàng Đức Duy
Nãy tao có nhắn cho ảnh, mà chắc bận. Chưa seen.
Nguyễn Quang Anh
Có gọi thử chưa?
Hoàng Đức Duy
Không dám.
Hoàng Đức Duy
Tao gọi hoài, ảnh từng nói… nghe phiền.
Nguyễn Quang Anh
Mày phiền… nhưng không phải với tất cả.
Hoàng Đức Duy
Hả?
Nguyễn Quang Anh
Ý tao là… ai thương mày thì sẽ thấy mày dễ thương, chứ không phiền.
Hoàng Đức Duy
Ờ… // im lặng 1 nhịp, rồi Duy cố tươi tỉnh //
Hoàng Đức Duy
Chắc tại ảnh thương tao ít quá. Mà không sao. Tao còn mày thương nè.
Nguyễn Quang Anh
Ờ.
Hoàng Đức Duy
Trả lời vậy không sợ tao tin thiệt hả?
Nguyễn Quang Anh
Mày tin rồi.
Hoàng Đức Duy
Ừ, tao tin từ lúc mày cột lại sợi dây giày cho tao mà không nói gì.
Nguyễn Quang Anh
Ờ. // cười nhẹ, đưa tay vỗ lên đầu Duy một cái nhỏ //
_________________
Duy không nói nữa.
Cậu đi chậm lại một chút, gió thổi làm tóc bay bay trước trán. Cái bóng của cả hai đổ dài trên vỉa hè nắng chiều, đôi lúc va vào nhau – như hai thứ không xác định được khoảng cách đúng. Có gần, mà không thể gọi là gần hẳn.
Duy có người yêu. Nhưng lại cảm thấy bình yên nhất khi đi bên Quang Anh.
Và trong lòng cậu, cái cảm giác chờ một tin nhắn…
Đã dần được thay bằng việc chờ một ai đó không bao giờ cần nhắn – mà vẫn luôn tới.
_________________
Không phải ai yêu mình cũng thương mình.”
“Và không phải ai thương mình… cũng được phép yêu.”
Comments
₊˚⊹ ୨୧ 𝒦𝒾𝓉𝓏𝓊 ୨୧⊹
tr oi, cột dây giày, rung động 😭😭💗
2025-07-07
1
₊˚⊹ ୨୧ 𝒦𝒾𝓉𝓏𝓊 ୨୧⊹
Nó hay kinh luôn ấy, từ "hay" cũng không thể nói lên được nữa, nó tuỵt vời vãi ý 💞
2025-07-07
1
₊˚⊹ ୨୧ 𝒦𝒾𝓉𝓏𝓊 ୨୧⊹
Ra chap lẹ lẹ đi t/g oi, bộ này đúng gu vl 😭💗
2025-07-07
1