Duy ngồi trên bậc thềm lớp học, chống cằm nhìn điện thoại. Bóng nắng quét dài qua mái tóc nâu nâu, lấp lánh. Cậu đã nhắn từ nửa tiếng trước, chỉ một dòng:
“Tan học rồi nè, anh tới chưa?”
Không seen.
Không reply.
Hoàng Đức Duy
Chắc kẹt xe… chắc bận… chắc quên sạc pin… // lầm bầm, rồi tự cười xòa với chính mình //
Tiếng bước chân vang nhẹ phía sau.
Nguyễn Quang Anh
Ngồi mình vậy, người yêu đâu?
Hoàng Đức Duy
Trên đường tới… chắc vậy.
Nguyễn Quang Anh
Chắc?
Hoàng Đức Duy
Ừ, ảnh nói nếu không bận thì ghé.
Nguyễn Quang Anh
Nếu không bận.
Hoàng Đức Duy
Ừa… nghe giống kiểu “ nếu không có gì hay hơn thì mới tới”, ha?
Nguyễn Quang Anh
Mày nói đó nha, không phải tao.
Hoàng Đức Duy
Ờ, tao tự biết mà.
Nguyễn Quang Anh
Vậy sao ngồi chờ?
Hoàng Đức Duy
Vì… tao thương.
Nguyễn Quang Anh
Thương mà bị thương luôn rồi.
Hoàng Đức Duy
Đâu có. Tao ổn. // gượng cười, rồi huých vai Quang Anh một cái nhẹ //
Hoàng Đức Duy
Ê, tao không có yếu đuối như mày tưởng đâu nha.
Nguyễn Quang Anh
Tao chưa từng tưởng mày yếu đuối.
Nguyễn Quang Anh
Tao chỉ thấy mày giỏi giấu.
__________________
Một chiếc xe máy thắng lại trước cổng. Là anh người yêu – áo sơ mi trắng, cặp chéo, mặt lạnh như thường. Không đội nón bảo hiểm.
Duy đứng bật dậy, tay lúng túng phủi bụi khỏi vạt áo, rồi chạy tới. Gương mặt bừng sáng lên như có điện.
Hoàng Đức Duy
Anh tới rồi hả! Em tưởng—
Người yêu cũ Duy
Ừ, có việc ghé gần đây nên tiện qua luôn.
Hoàng Đức Duy
À… dạ.
Người yêu cũ Duy
Đi lẹ, trễ giờ anh rồi.
Hoàng Đức Duy
Ờ… // quay lại, vẫy tay với Quang Anh //
Hoàng Đức Duy
Thôi tao đi nha!
Nguyễn Quang Anh
Ừ. // giơ tay lên, nhưng không vẫy – chỉ đứng nhìn //
Duy lên xe, ngồi đằng sau. Tay cậu khựng lại khi định vòng qua ôm. Nhưng rồi người phía trước đã rồ ga chạy, không đợi tay kịp đặt.
_________________
[Tối – tin nhắn giữa Duy và Quang Anh]
Hoàng Đức Duy
💬: Tao có làm gì sai không mày?
Nguyễn Quang Anh
💬: Không.
Hoàng Đức Duy
💬: Sao cảm giác tao lúc nào cũng đang làm phiền người ta vậy á?
Nguyễn Quang Anh
💬: Vì người ta không cần mày như cách mày cần họ.
Hoàng Đức Duy
💬: … Ừ.
Nguyễn Quang Anh
💬: Nhưng mày đâu sai khi cần ai đó.
Hoàng Đức Duy
💬: Tao chỉ muốn có người thấy được… tao đã cố gắng thế nào.
Nguyễn Quang Anh
💬: Tao thấy.
Hoàng Đức Duy
💬: …
Nguyễn Quang Anh
💬: Luôn luôn thấy.
_________________
Ở một đầu khác, Duy nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Mắt cậu cay cay, nhưng không khóc. Cậu ngồi giữa phòng, xung quanh là vở, bài, nhạc cụ, kỷ niệm… nhưng cái cảm giác trống lại từ bên trong.
“Có những lúc người ta yêu hết lòng,
nhưng vẫn không đủ để giữ một bàn tay đã lạnh.”
Cậu tự nhủ rằng mọi mối quan hệ đều cần kiên nhẫn. Rằng yêu là phải nhường nhịn. Rằng có thể hôm nay anh ấy bận thật…
Nhưng lòng Duy vẫn đau.
Và trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, cậu chợt ước – giá như trái tim mình không quá trung thành với một người…
Comments
₊˚⊹ ୨୧ 𝒦𝒾𝓉𝓏𝓊 ୨୧⊹
tồi vãi ấy, Duy ơi nín dứt ngay cho em, đừng đâm đầu vào một thứ ko ra gì nữa
2025-07-08
1
₊˚⊹ ୨୧ 𝒦𝒾𝓉𝓏𝓊 ୨୧⊹
mom you, còn có việc nữa, đã gọi là ny r mà ko dành thời gian cho ẻm, ko qtam đến ẻm, ko yêu đc thì đưa đây để t yêu
2025-07-08
1
₊˚⊹ ୨୧ 𝒦𝒾𝓉𝓏𝓊 ୨୧⊹
thằng này của Duy đâu ?! ny đ.é.o gì mà tồi vậy, sao nhỏ Duy ko ctay mẹ đi cho r, bớt gánh nặng ☺️☺️
2025-07-08
1