Nói rồi, Chương Dạ cất giọng, kể lại quá khứ và thân phận của mình. Dư Nhiên đứng quá lâu, chân bắt đầu tê mỏi, nên bèn ngồi xuống cạnh thành đài phun nước, sát bên anh.
Chương Dạ là con trai của Hoàng đế Ba Nhĩ Tề Á Pháp Lạc và một nữ nhân không danh phận.
Hoàng đế chỉ có một chính thất là Hoàng hậu Âu Chân Nhi. Nhưng trong một lần đến thăm một thành bang chư hầu, ông đã say mê con gái của vị lãnh chúa nơi đó.
Dựa vào quyền lực, Hoàng đế ép bà trở thành tình nhân. Vì luật đế quốc cấm Hoàng đế có hai vợ, nên bà suốt đời chỉ được làm người tình, không danh không phận.
Không lâu sau, bà mang thai và sinh hạ Chương Dạ.
Theo luật lệ, con của tình nhân không có tư cách thừa hưởng tước vị, nhưng nếu được Hoàng đế công nhận, vẫn có thể trở thành hoàng tử, có địa vị tương đương với hoàng tử chính thống. Vì vậy, khi Chương Dạ ra đời, Hoàng đế lập tức sắc phong cậu làm hoàng tử, coi như một cách bù đắp cho mẹ anh.
Sau đó, Chương Dạ cùng mẫu thân sống tại cung điện phía nam. Những tháng ngày ở đây thật bình yên, chỉ tiếc rằng hạnh phúc trong chốn hoàng cung thường rất mong manh.
Một ngày nọ, mẫu thân của Chương Dạ đột ngột qua đời mà không rõ nguyên nhân. Hoàng đế lập tức giao việc điều tra cho Thánh tử của Giáo hội. Sau một thời gian tra xét, hắn tuyên bố chính Chương Dạ là người đã hại chết mẹ mình. Theo lời hắn, Chương Dạ là hiện thân của ác ma, mang trong người nguồn năng lượng hắc ám có thể âm thầm ăn mòn sinh khí của những ai ở gần.
Lời của Thánh tử được xem như ý chỉ của Thần, không ai dám nghi ngờ, chỉ sau một đêm, Chương Dạ mất đi tất cả. Hoàng đế không thể thu hồi tước vị hoàng tử, nhưng cũng không thể giữ anh lại bên mình. Cuối cùng, ông ra lệnh giam Chương Dạ trong một cung điện hoang tàn, cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
Một đứa trẻ vừa lên mười, chưa kịp nguôi nỗi đau mất mẹ đã bị chính cha ruột ruồng bỏ, lại còn mang tiếng là kẻ mang điềm xấu.
.
.
.
Thấm thoát, Chương Dạ đã sống ở cung điện này năm năm.
“Thế nào, còn muốn kết bạn với tôi không?” Chương Dạ khẽ cười, giọng điệu tự giễu cợt chính mình.
Dư Nhiên giật mình hoàn hồn, lòng chợt nặng trĩu, khóe mắt cay xè, một giọt nước mắt lặng lẽ lăn xuống má.
“Cậu khóc cái gì?” Chương Dạ cong môi cười nhạt, giọng đầy châm chọc.
Dư Nhiên khẽ lắc đầu rồi thì thầm, giọng rất khẽ: “Em không có khóc.”
Một lúc sau, Dư Nhiên vừa nhìn thẳng vào mắt Chương Dạ vừa nói: “Em không hiểu vì sao anh lại nghĩ em sẽ sợ hãi mà bỏ chạy. Dù có biết tất cả những chuyện đó, em vẫn không thay đổi ý định. Em chỉ muốn làm bạn với anh, đơn giản vậy thôi.”
“Cậu bị ngốc à? Hay là não cậu có vấn đề? Tôi là kẻ bị nguyền rủa, là hiện thân của ác ma. Ai ở cạnh tôi đều sẽ bị tôi hại rồi chết thảm!” Chương Dạ gằn từng chữ, ánh mắt tối sầm.
Chương Dạ đột nhiên mất khống chế, khiến Dư Nhiên hơi ngẩng người. Ngay khi vừa nhìn thấy biểu cảm này của cậu, Chương Dạ liền cất tiếng, giọng mỉa mai: “Sợ rồi đúng không? Vậy thì chạy đi! Chạy nhanh đi!”
Sau đó, Chương Dạ bật cười, một nụ cười méo mó, khiến người nghe phải rùng mình.
Cứ tưởng Dư Nhiên sẽ quay lưng bỏ chạy thật nhanh, thật xa. Nhưng không, cậu bất ngờ tiến đến gần hơn, rồi đột nhiên ôm chầm lấy Chương Dạ, một cái ôm ấm áp, không một chút do dự.
Dư Nhiên vừa vỗ nhẹ vai Chương Dạ, vừa thì thầm: “Nếu anh thực sự là hiện thân của ác ma, thì khi em ôm anh thế này, lẽ ra phải có chuyện gì đó rồi chứ. Nhưng anh thấy đấy, không có gì xảy ra cả.”
Khi đã ôm đủ, cậu nhẹ nhàng buông Chương Dạ ra, chậm rãi nói: “Có thể Thánh tử đã phán đoán sai, ai cũng sẽ có lúc phạm sai lầm mà.”
Nghe vậy, Chương Dạ lập tức ngẩn người, ánh mắt thoáng dao động, lồng ngực khẽ phập phồng.
Dư Nhiên nhìn Chương Dạ, cậu bắt đầu đưa ra lý lẽ để chứng minh điều mình vừa nói: “Theo những gì em được học ở trường, ác ma sinh ra từ chính tà niệm, từ lòng tham lam và sự xấu xa của con người. Ban đầu, nó chỉ là một ý niệm thôi thúc con người làm điều ác. Nhưng khi tích tụ đủ tà niệm, ác ma sẽ chiếm đoạt thân xác của vật chủ. Khi đó, trên gáy của người bị chiếm đoạt sẽ xuất hiện một hoa văn màu đen hình ngọn lửa.”
Sau khi nói một hơi, Dư Nhiên dừng lại, nở nụ cười thật tươi: “Nhưng lúc em ôm anh, em không thấy bất kỳ hoa văn nào cả.”
Năm năm qua, Chương Dạ luôn tin rằng mình là hiện thân của ác ma. Một ngày nào đó, hắn sẽ không còn là chính mình nữa, sẽ trở thành một thứ gì đó đáng sợ mà chính hắn cũng không biết.
Suốt những năm tháng bị giam cầm, hắn chưa từng mong ai đến gần, càng không dám mơ đến sự tin tưởng. Vậy mà giờ đây, có người dám nhìn thẳng vào hắn, nói rằng hắn không phải ác ma, rằng hắn không phải quái vật. Người này không sợ hãi, không dè chừng, thậm chí còn muốn kết bạn với hắn.
Chương Dạ không biết nên đáp lại thế nào, tận sâu trong lòng, có thứ gì đó đang lay động. Khi anh chưa biết phải phản ứng thế nào, người trước mặt đột nhiên biến mất, như thể chưa từng tồn tại.
Comments
🥕Cà rốt chấm mắm ruốc🥕
Lẽ ra Dạ ca phải nói "Đừng khóc...nước mắt em quá quý giá để rơi vì bất kì...kể cả anh".Em thấy anh nói vậy là đám cưới sớm ,rước bé cưng về dinh rùi/Hey/.Dạ ca ,hãy học bí kíp tán vợ của mấy anh bộ khác đi nha,nhìn người ta có vợ hết rồi/Smile/
2025-07-11
4
𝚃𝚘𝚡𝚒𝚌 𝙻𝚘𝚟𝚎
Ôi không, đẹt ti ni của tui đã bị chia cắt! Lí do là tác giả chưa ra chương tiếp theo! Tặng tác giả 5 bông lấy động lực cập nhật nè!
2025-07-09
4
Gấu trúc 🐼 và chú ong nâu 🐝🐝
Tặng bà 1 tách cà phê cho tinh thần thoải mái và có sức ra chap mới cho tui nè:3
2025-07-09
4