Sao tự nhiên hai bác về ngoại đột ngột vậy, không phải bình thường đều về vào cuối tháng sao?
Gia Bảo vừa gặm cánh gà, vừa thắc mắc hỏi
Hoài An cầm đũa, cướp một cái cánh gà của cậu, suy tư không đáp
Thấy anh ăn cánh gà chiên của mình, Gia Bảo tự mãn giới thiệu
Lương Gia Bảo
Ngon không? Là công thức tao kiếm trên mạng, nhờ dì Lệ làm đó
Trần Hoài An
Kiếm ở đâu vậy, ngon đó!
Lương Gia Bảo
Bí mật!
Trần Hoài An
Xùy...
Lương Gia Bảo
Tao hỏi thật đó, nhà mày xảy ra chuyện gì phải không?
Cất giấu dáng vẻ cợt nhả thường ngày, Gia Bảo nghiêm túc hỏi anh
Hoài An ăn xong, buông đũa, chán nản ngả người vào chiếc ghế tựa phòng ăn, môi cười nhưng lòng đầy mất mát
Trần Hoài An
Tối hôm qua bà ngoại tao nhập viện. Bác sĩ bảo... Không còn nhiều thời gian
Trần Hoài An
Ba mẹ tao nói chuyện, công ty không thể bỏ, muốn đón bà đến đây thì bà không chịu, còn việc sắp xếp quay về quê thì cũng cần thời gian
Trần Hoài An
Mẹ tao khóc cả tối, ba tao dỗ lâu lắm
Gia Bảo cũng ăn xong, sắp xếp lại chén đũa trên bàn, giả vờ bình tĩnh mà hỏi tiếp
Lương Gia Bảo
Rồi mày nói chuyện với hai bác chưa, có giúp được gì không?
Trần Hoài An
Tao nói chuyện với ba tao rồi. Tao định về quê với bà, nếu ba tao đồng ý thì chắc sẽ sớm làm hồ sơ chuyển trường
Nghe xong đáp án từ anh, cả hai người không ai nói tiếp câu gì, chỉ im lặng ngẩng đầu nhìn trần nhà đầy hoạ tiết trên đỉnh đầu
Phải rất lâu sau đó, Gia Bảo mới lên tiếng, đưa ra một đề nghị chẳng mấy liên quan
Lương Gia Bảo
Đánh một ván game với tao đi
Bất ngờ là Hoài An - người luôn thích chống đối cậu - lại gật đầu đồng ý
Trần Hoài An
Ừm. Mày tạo phòng đi
Hai tiếng sau, di động Gia Bảo sập nguồn, kết quả 12 lần chết, tỉ lệ thua 100%
Hoài An bật cười, trêu chọc
Trần Hoài An
Hôm nay chơi sao vậy, bình thường mày khoe khoang lắm mà, còn xếp hạng vàng cơ đấy!
Lương Gia Bảo
Tao tưởng mày biết...
Gia Bảo ném điện thoại sang cho anh, cáu gắt
Lương Gia Bảo
Sạc dùm tao đi, sợ lát ba mẹ tao gọi
Anh nhận lấy chiếc điện thoại, kéo ghế đi tìm dây sạc phù hợp - dáng vẻ thoả hiệp chưa từng thấy
Trần Hoài An
Đợi tao chút
Lúc quay lại, thiếu niên tràn đầy năng lượng từ sáng đến giờ trong mắt anh đột ngột trầm lặng cúi đầu, tay xé khăn giấy xả rác khắp sàn
Trần Hoài An
Mày khóc à?
Gia Bảo ngẩng đầu, giọng ngắt quãng nghẹn ngào, khoé mắt cũng đã đỏ hoe nhưng vẫn sĩ diện
Lương Gia Bảo
Không có! Đàn ông con trai, khóc gì mà khóc!
Hoài An không vạch trần cậu, nhẹ nhàng ngồi xuống, giả vờ lạnh nhạt
Trần Hoài An
Ừ. Sở thích của mày cũng lạ, thích xả rác vậy à? Một lát quét sạch cho tao tao mới cho mày về
Bàn tay Gia Bảo dừng lại. Cậu vì nén nước mắt nên vô thức mà tìm gì đó chuyển sự chú ý, không ngờ...
Lương Gia Bảo
Lát nữa tao quét cho mày là được chứ gì?
Cậu phủi tay
Trần Hoài An
Đùa mày đó. Lát tao dọn cho
Lương Gia Bảo
Coi như mày có lương tâm
Không khí xung quanh hai người lại chìm vào im lặng. Không phải không có gì để nói, có nhiều, rất nhiều là đằng khác
Ấy thế mà tại thời điểm này, họ lại chẳng biết nói gì với nhau. Cảm xúc vẫn cứ đều đều mà bộc phát, làm nhoi nhói trong tâm. Chỉ có lời nói là không cách nào bật thốt thành lời, chỉ có thể nhìn nhau im lặng
Comments