[ Căn Nhà Không Người Ở ] #5. Lặng Nhưng Không Im

Căn nhà cổ nuốt trọn tiếng bước chân đầu tiên của Quang Anh bằng một khoảng tĩnh lặng kéo dài.
Bây giờ đang là 8 giờ 20 phút.
Ánh nắng chiếu rọi qua khung cửa sổ mờ bụi khiến cho căn nhà sáng lên một cách kỳ lạ
Nhưng nó không ấm áp, nó trơ trọi.
Những bức tường đã bong tróc và nhuốm màu thời gian. Nền nhà lát gạch đá bị nứt một vệt dài như thể có thứ gì đó đã khắc một vết thật sâu.
Không khí ở đây tuy ẩm, nhưng không quá mục nát.
Quang Anh kéo vali và túi hành lý của mình để tạm lên bậc thềm
Anh không chần chừ, liền xắn tay áo, bắt đầu công việc dọn dẹp căn nhà mới
Anh nhìn quanh, rồi rút từ chiếc vali ra một chiếc khăn cỡ lớn và một chiếc xô nhỏ để đựng nước
Sau đó lấy tạm chiếc chổi quét nhà ở góc
Từ cầu thang đến sàn phòng khách cho đến từng ngóc ngách trong nhà đều có tiếng chổi quét lục cục.
Từng chỗ anh quét qua đều là những lớp bụi cứng đầu bám chặt vào.
Quang Anh
Quang Anh
Bực hết cả mình! Đã lắm bụi rồi còn dày và nhiều nữa!
Sau khi đã xử lý xong đám bụi, anh tìm vào nhà vệ sinh để lấy nước từ vòi
Ở trong nhà vệ sinh tuy không quá sạch sẽ nhưng được cái khá rộng và cũng không bụi bặm như ngoài kia.
Quang Anh không quan tâm, anh chăm chú lấy nước vào chiếc xô nhỏ rồi xách đi lau nhà.
Bây giờ đến từng khung cửa sổ trong nhà. Anh dùng khăn đã thấm nước lau từng khung một. Mỗi lần lau là ho nhẹ vì bụi bay lên.
Lớp bụi rất dày, có cả mạng nhện và vết bẩn đã xỉn màu xuất hiện nên gây khó dễ cho Quang Anh khá nhiều
Nhưng anh không bỏ cuộc hay dọn vội, mà vẫn tiếp tục dọn dẹp một cách nghiêm túc
Từng hành động dứt khoát và nhanh nhẹn, không hề có ý muốn dừng lại
...
Vậy là hai tầng của căn nhà đã sạch bong - thành quả mà Quang Anh cặm cụi làm việc cả buổi sáng mà không ngừng nghỉ
Tầng 1, nền lát gạch đá sạch và bóng loáng đến mức phản chiếu lại cả khuôn mặt anh.
Bức tường tuy không thể sửa lại chỗ bong tróc nhưng đã không còn bụi bẩn nữa
Toàn bộ các đồ vật trong nhà cũng được dọn sạch dù không chắc Quang Anh sẽ dùng đến.
Tầng 2 là những bức tường lát gạch đá màu trắng, sàn nhà được làm bằng gỗ Walnut màu nâu trầm ánh khói mờ đã được dọn kỹ.
Cuối dãy hành lang tầng 2, anh chọn một căn phòng có ánh sáng dịu, đồ dùng còn dùng được, đặt tạm đồ vào căn phòng đó
Bây giờ hiện tại là 12 giờ trưa, thời điểm mà con người rất dễ mệt mỏi và có xu hướng đặt lưng xuống giường ngay
Nhưng Quang Anh không làm thế, anh sẽ dọn nốt phòng bếp trước khi nghỉ ngơi
Và.. điều mà anh không ngờ được đã xảy ra
Phòng bếp sạch, từng lớp gạch bóng loáng, không một vết bụi
Mọi thứ sạch sẽ đến mức vô lý
Dao kéo được xếp ngăn nắp, khăn treo đều, nếp gấp đều hoàn hảo đến khó tin
Trên mặt bếp và bồn rửa inox còn đọng lại vết nước như thể vừa mới sử dụng xong
Quang Anh
Quang Anh
Cái quái..
Quang Anh
Quang Anh
Tại sao lại..
Quang Anh
Quang Anh
Tại sao phòng bếp lại được dọn sạch sẽ thế này..?
Anh mơ hồ cảm thấy sống lưng mình lạnh buốt như có bàn tay ai đó chạm vào. Đứng sững ở đó không dám tin, không nhúc nhích
Quang Anh
Quang Anh
Chắc..chỉ là cậu có ghé qua trước khi chuyển nhượng lại căn nhà này cho mình thôi..
Anh buột miệng nói, như thể để trấn an lòng mình.
Nhưng..cậu của anh đâu đề cập đến việc đã dọn dẹp phòng bếp trước khi chuyển nhượng lại cho anh..
Thậm chí đáy mắt anh dường như không tin hoàn toàn vào những gì bản thân đã nói.
Anh lại cắm cúi dọn dẹp tiếp, nhưng trong lòng sớm đã dâng lên cảm giác mà chính anh cũng không thể gọi tên
Không phải sợ, vậy có lẽ là bất an..một cảm giác bất an kéo dài từ tận sống lưng
Dù bên ngoài đã yên, nhưng sâu bên trong anh còn lâng lâng cảm giác ấy và hàng ngàn câu hỏi được đặt ra mà không thể trả lời.
“ Căn nhà này tự làm điều đó..hay là đã có ai ở đây? ”
Anh rời phòng bếp, quay lại căn phòng mình đã chọn ở tầng hai.
Căn phòng này mới hơn các phòng còn lại, bản lề trơn tru chứ không hề rít
Ánh sáng rọi xuống nền gỗ loang loáng bụi, làm anh nhẹ lòng đi đôi chút
Anh dọn nhanh, kê lại chiếc giường gần cửa sổ và trải tấm ga lên. Trong phòng cũng khá tiện khi có một chiếc bàn gỗ nhỏ y hệt lúc còn ở nhà trọ cũ
Lúc anh đang dọn mớ rác dưới gầm giường thì tay anh đụng phải một thứ gì đó cứng, chắc và lạnh ngắt
Lôi ra thì thấy đó là một chiếc hộp bị bụi phủ trắng xoá. Anh tiện tay dùng khăn lau đi
Là một chiếc hộp gỗ sơn đen, bị xước mẻ cạnh góc nhưng đóng chắc như đinh đóng cột. Có ổ khoá nhưng không có chìa khoá để mở
Anh đặt nó lên chiếc bàn gỗ kê gần cửa sổ để ánh sáng nhỏ chiếu vào. Ở giữa nắp hộp lộ rõ ra một vết rạch mảnh nhưng dài.
Anh nhíu mày, tặc lưỡi
Quang Anh
Quang Anh
Tch.. Không mở được. Để mai vậy
Anh vẫn để chiếc hộp ở trên bàn, thở ra một hơi dài. Mặt trời đang ngả dần về phía sau mái hiên nhà.
Không khí dần lạnh hơn, vẫn im lìm hơn cả mức im lìm
...
Sau một ngày làm việc vất vả, tôi bước vào phòng tắm để gột rửa đi những vết bẩn đã ám tôi cả ngày hôm nay
Ở trong phòng tắm mới nên có vẻ tôi vẫn chưa quen không khí ở trong này lắm..
Ở căn nhà trọ cũ kia ấm áp và dễ chịu bao nhiêu thì ở đây lạnh lùng và “ chật hẹp ” bấy nhiêu.
Nhưng có lẽ chỉ cần ở đây hơn một tuần là tôi sẽ quen..
Khoảng 15 phút sau..
Tôi bước ra khỏi phòng tắm, nước nhỏ từng giọt chảy xuống nền gạch trắng tinh.
Tôi bước vội vào bếp, lấy tạm gói mì ăn liền ra nấu.
Ở trong này có đủ đồ dùng để nấu ăn nên tôi không cần phải quá lo lắng.
Ánh đèn vàng nhạt hắt xuống chiếc bàn ăn. Trên đó là một bát mì còn nóng và một cốc nước lọc
Ăn xong, tôi cẩn thận lau bàn, trút rác. Rồi khoá cửa chính để đi ngủ
Quang Anh
Quang Anh
Trong tâm thì nghĩ là về phòng rồi ngủ nhưng cái não mình đâu có cho phép đâu..
Quang Anh
Quang Anh
Chắc giở lại mấy cái thuyết âm mưu để đọc cho đỡ chán
Tôi trải giấy tờ và đặt chiếc laptop lên chiếc bàn gỗ, còn chiếc hộp kia tôi đặt tạm xuống giường.
Trong phòng ngủ, ánh đèn vàng lờ mờ soi lên từng trang giấy thuyết âm mưu “ Ký Ức Sai Lạc ”
Điều làm tôi chú ý nhất có lẽ là câu trích từ một dòng trong tờ giấy: “ Một số người sống cả đời trong ký ức của người khác. Và khi ký ức đó phai nhạt, họ dần biến mất mà không ai hay. ”
Quang Anh
Quang Anh
Câu nói này nghe cũng hay phết nhỉ
Quang Anh
Quang Anh
Cũng đúng một phần nào đó nữa
Quang Anh cứ miệt mài đọc, và như mọi khi...anh ngủ quên lúc nào không hay
Tiếng bước chân vang lên rất nhẹ, từ ngoài hành lang và..rất thật.
“ Cốc...Cốc...Cốc ”
Ba tiếng gõ cửa khô khốc vang lên. Không mạnh, không nhẹ, không nhanh cũng chẳng chậm.
Nhưng không thể khiến người ta lờ đi
Tiếng gõ ấy chính xác, lạnh và đều đặn. Như thể thứ đang ở ngoài kia... không phải là người
Quang Anh quay đầu lại, cánh cửa vẫn như thế. Không có ai, cũng chẳng có thứ gì cả. Chỉ có tiếng gió lướt nhẹ qua như một hơi thở sát bên tai
Bỗng dưng..anh choàng tỉnh.
Ánh sáng từ laptop đã không còn. Điện thoại bên cạnh sáng lên nhẹ, hiển thị thời gian bây giờ đã là 2:55 sáng.
Tóc gáy anh dựng lên, cảm giác lạnh sống lưng lại lần nữa xuất hiện. Tim đập mạnh
Quang Anh
Quang Anh
Là mơ sao..?
Anh gục dậy khỏi chiếc bàn gỗ, vô thức quay lại nhìn cánh cửa
Cánh cửa đó vẫn y nguyên, chỉ là..bản năng đang thầm nhắc nhở Quang Anh rằng bản thân anh chưa chắc đã và đang ở một mình.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play