[ 001 X 456 ] Ở Lại. |HwangIn-HoxSeongGi-Hun.
05. Nụ cười đầu tiên.
Buổi sáng, trời không nắng.
Gi-hun đến đúng giờ, im lặng ngồi xuống ghế như thường lệ.
Không ai nói gì suốt 3 phút.
Hwang In-Ho [ 001 ]
Anh có hối hận khi mất đi quyền làm cha không?
Một câu hỏi đột ngột, không có mở bài, không có dạo đầu.
Seong Gi-Hun [ 456 ]
..Câu này không nằm trong liệu trình.
Hwang In-Ho [ 001 ]
Câu này không nằm trong liệu trình,
Hwang In-Ho [ 001 ]
Nhưng nó nằm trong nổi đau.
Gi-hun cười khẽ. Không vui, cũng không mỉa mai.
Chỉ là một phản ứng quen thuộc khi bị chạm trúng điểm mù.
Seong Gi-Hun [ 456 ]
Anh đọc hồ sơ cũng biết con bé tên Ga-yeong, biết tôi không còn quyền nuôi con.
Seong Gi-Hun [ 456 ]
Và chắc cũng đoán được lí do tại sao.
Hwang In-Ho [ 001 ]
Không phải đoán.
Hwang In-Ho [ 001 ]
Mà là đọc, rất kỹ.
Seong Gi-Hun [ 456 ]
Vậy tại sao còn hỏi?
Hwang In-Ho [ 001 ]
Vì tôi muốn nghe từ miệng anh nói, chứ không phải từ giấy tờ.
Trong khoảng im đó, Gi-hun đặt ly cà phê xuống, tay vẫn giữ chặt quai ly
Seong Gi-Hun [ 456 ]
Anh muốn nghe để làm gì?
Seong Gi-Hun [ 456 ]
Để đánh giá xem tôi có đủ dằn vặt không à?
Hwang In-Ho [ 001 ]
Không.
Hwang In-Ho [ 001 ]
Tôi hỏi để biết xem anh có còn sống không.
Một câu như nhát dao đâm chậm vào lòng ngực.
Tuy không đau ngay, nhưng nó âm ỉ.
Seong Gi-Hun [ 456 ]
Tôi không biết còn sống để làm gì.
Hwang In-Ho [ 001 ]
Một lý do cũng không có?
Seong Gi-Hun [ 456 ]
Tôi nghĩ.. mình nên chết.
Seong Gi-Hun [ 456 ]
Nên chết từ cái hôm tôi nhìn thấy con bé đứng cạnh một người đàn ông khác rồi gọi hắn là ‘ba’.
In-ho nhìn anh, không nói gì.
Hắn không nói “tôi hiểu”, cũng không nói “anh đừng nghĩ thế”.
Chỉ là ánh mắt không rời khỏi gương mặt Gi-hun.
Không phải để kể, mà như thể lời nói đó đang tự trồi lên từ cổ họng.
Seong Gi-Hun [ 456 ]
Tôi từng hét vào mặt nó chỉ vì nó làm rớt muỗng khi tôi đang mệt.
Seong Gi-Hun [ 456 ]
Tôi từng lơ nó nguyên ngày chỉ vì công việc bế tắc.
Seong Gi-Hun [ 456 ]
Tôi từng nói với vợ cũ rằng tôi ước gì chưa từng có con.
Hwang In-Ho [ 001 ]
..Anh có hối hận không?
Gi-hun dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại vài giây rồi lại mở mắt ra.
Seong Gi-Hun [ 456 ]
Mỗi sáng tôi tỉnh dậy, điều đầu tiên tôi nghĩ là.. tôi không xứng đáng với nụ cười của nó.
Seong Gi-Hun [ 456 ]
Và điều thứ hai là.. nếu nó còn cười được, thì tôi không được phép xuất hiện.
Hwang In-Ho [ 001 ]
Anh vẫn giữ ảnh của con bé trong ví?
Seong Gi-Hun [ 456 ]
Nhưng tôi chưa từng dám nhìn lâu hơn ba giây.
Gi-hun không nói nữa, In-ho thì cũng im lặng nhìn anh.
In-ho mò tay vào trong túi áo lấy ra một viên kẹo rồi đặt nó trước mặt Gi-hun.
Gi-hun ngẩn đầu lên nhìn hắn.
Seong Gi-Hun [ 456 ]
Gì đấy?
Seong Gi-Hun [ 456 ]
Đưa tôi kẹo làm gì?
Hwang In-Ho [ 001 ]
Tôi nghĩ.. nếu anh ăn nó vào, thì anh sẽ đỡ buồn hơn.
Seong Gi-Hun [ 456 ]
Anh nghĩ tôi là con nít à?
Hwang In-Ho [ 001 ]
Tôi chỉ nghĩ thế thôi.
Hwang In-Ho [ 001 ]
Nếu anh không muốn ăn cũng không sao.
Seong Gi-Hun [ 456 ]
..Ai nói là tôi không ăn?
Gi-hun cầm viên kẹo lên, xé vỏ rồi bỏ viên kẹo vào miệng.
Seong Gi-Hun [ 456 ]
Ga-yeong, con bé cũng rất thích ăn kẹo.
Seong Gi-Hun [ 456 ]
Con bé lúc nào cũng đặt một viên kẹo lên bàn làm việc của tôi, nhưng tôi chưa bao giờ ăn nó.
Hwang In-Ho [ 001 ]
Nếu bây giờ con bé thấy anh ăn kẹo.
Hwang In-Ho [ 001 ]
Chắc con bé sẽ vui lắm nhỉ.
Seong Gi-Hun [ 456 ]
Anh thường đem theo kẹo trong người à?
Hwang In-Ho [ 001 ]
Đôi khi căng thẳng, ăn kẹo ngọt giúp tôi thấy thoải mái hơn.
Seong Gi-Hun [ 456 ]
Nhìn anh mặc vest lịch sự, không ai nghĩ anh là người hay mang theo kẹo ngọt bên mình đâu.
In-ho lần đầu tiên mỉm cười nhẹ, nhìn Gi-hun rồi nói.
Hwang In-Ho [ 001 ]
Chỉ có một mình anh biết chuyện này thôi đó.
Hwang In-Ho [ 001 ]
Giữ bí mật nhé.
Gi-hun cũng mỉm cười lại, gật đầu nhẹ.
Lần đầu tiên, hai con người cứng như đá lại mỉm cười với nhau.
Comments