[ 001 X 456 ] Ở Lại. |HwangIn-HoxSeongGi-Hun.
01. Bệnh nhân đặc biệt.
Chiếc đồng hồ treo tường điểm đúng 9 giờ sáng khi cánh cửa phòng khám mở ra, mang theo tiếng chuông gió khẽ rung.
Một chàng trai bước vào, dáng người gầy gò, đôi mắt trũng sâu, trông chẳng còn tí sức sống nào.
Một chàng trai mang danh “bệnh nhân đặc biệt”.
Từng có con gái, từng có gia đình, giờ chỉ còn lại một mình, một vỏ bọc rỗng đang lết qua từng ngày như thể sống thêm là một hình phạt.
Hwang In-ho khép tập hồ sơ lại trước khi Gi-hun kịp ngồi xuống chiếc ghế da đối diện.
Không có bắt tay, không có lời chào.
Chỉ có một ánh nhìn dành cho Gi-hun.
Rất sắc lạnh, đủ để bất kỳ bệnh nhân nào nhìn thấy cũng phải nổi da gà.
Gi-hun nhếch môi, chống cằm, giọng trầm khàn.
Seong Gi-Hun [ 456 ]
Để tôi đoán, bác sĩ sẽ hỏi tôi là
Seong Gi-Hun [ 456 ]
Hôm nay anh cảm thấy thế nào?
Seong Gi-Hun [ 456 ]
Rồi sau đó viết nguệch ngoạc lên sổ những dòng chữ mà tôi đọc mãi vẫn không thể hiểu được.
Hwang In-Ho [ 001 ]
Không.
Hwang In-Ho [ 001 ]
Tôi sẽ không hỏi anh cảm thấy thế nào.
Hwang In-Ho [ 001 ]
Vì tôi biết, anh đang không cảm thấy gì cả.
Không gian khựng lại, không ai nói gì trong vài giây, chỉ có tiếng bút In-ho nhẹ nhàng xoay trong tay.
Seong Gi-Hun [ 456 ]
Thế bác sĩ nghĩ gì?
Seong Gi-Hun [ 456 ]
Nghĩ tôi chỉ là một thằng điên đang chơi đùa với thời gian của người khác à?
Hwang In-Ho [ 001 ]
Không.
Hwang In-Ho [ 001 ]
Tôi nghĩ anh là một người đang rất muốn chết, nhưng lại không đủ dũng khí để tự kết thúc.
Gi-hun siết chặt tay trên đầu gối, hơi thở thoáng run, nhưng môi vẫn nở nụ cười méo mó.
Seong Gi-Hun [ 456 ]
Anh nói.. cứ như đã từng trãi qua.
Một cái chớp mắt chậm, và In-ho đáp, như thể đang nhớ về một nơi xa xăm.
Hwang In-Ho [ 001 ]
Tôi từng định nhảy xuống từ ban công tầng 10.
Hwang In-Ho [ 001 ]
Nhưng lúc đó trời mưa, sàn trơn, nên tôi trượt chân ngã ngược lại vào phía trong phòng.
Hwang In-Ho [ 001 ]
Nếu lúc đó tôi nhảy thành công, thì bây giờ tôi đã không còn ngồi đây.
Không phải vì câu chuyện, mà vì ánh mắt của đối phương.
Ánh mắt của một người thật sự hiểu.
Lần đầu tiên sau nhiều tháng, Gi-hun không đáp trả theo kiểu châm chọc.
Anh nhìn thẳng vào mắt người kia và hỏi nhỏ.
Seong Gi-Hun [ 456 ]
Vậy điều gì khiến anh không thử nhảy thêm lần nữa?
In-ho ngả người ra ghế, ánh mắt như đêm sâu không thấy đáy.
Hwang In-Ho [ 001 ]
Vì tôi muốn biết
Hwang In-Ho [ 001 ]
Nếu tôi không chết, liệu có ai khác đang chờ được sống sót.
Buổi gặp đầu tiên kết thúc.
Gi-hun đứng dậy, bước ra cửa.
Trước khi rời đi, anh nói, nhưng không quay đầu.
Seong Gi-Hun [ 456 ]
Tuần sau, tôi sẽ đến.. nếu tôi vẫn còn sống.
Nhưng lúc cửa đóng lại, hắn nhìn xuống tay mình.
Tay hắn lạnh ngắt, nhưng tim lại đập nhanh hơn một nhịp.
Comments
❃ུ۪ ❀ུ۪ 𝑧𝑜𝑒𝑦 ❃ུ۪ ❀ུ۪
avt nhìn síc ma z.😏
2025-07-10
2
❃ུ۪ ❀ུ۪ 𝑧𝑜𝑒𝑦 ❃ུ۪ ❀ུ۪
th mà đừng chếc mà 😭
2025-07-10
1
Gà màu zangf
Avt quá tr quá tất r..🥰🥰
2025-07-10
1