•2 Đường về không lối

Nhược Tịch tỉnh lại lần hai. Không còn trong phòng ngập hương tử khí nữa. Chỉ là một gian phòng tối, yên ắng đến rợn người. Cậu nghe thấy tiếng… đồng hồ cũ kêu tích tắc, dù rõ ràng nơi này không có đồng hồ.
Yên Nhược Tịch
Yên Nhược Tịch
//Tự nghĩ// Mình… phải rời khỏi đây. Không thể bị ép làm "vợ" như thế được
Cậu rón rén bước xuống, lặng lẽ đi ra khỏi hành lang phủ. Bên ngoài là một lối mòn u ám, sương phủ dày, trời âm u, gió thổi ngược. Nhưng không có cổng, không có lính canh.
Yên Nhược Tịch
Yên Nhược Tịch
(thở gấp) Sao dễ vậy?
Yên Nhược Tịch
Yên Nhược Tịch
Chẳng lẽ… hắn thật sự tin mình sẽ không trốn?
Cậu chạy. Càng chạy, cảnh vật hai bên càng mờ đi. Không rõ đâu là cây, đâu là vách. Cậu chỉ biết chạy về phía sáng. Một khoảng sáng mờ ảo phía xa – như cửa thoát.
Cậu chạm tới cánh cửa sáng chói. Đẩy mạnh ra. Một khu nhà trọ cũ kỹ hiện lên — chính là nơi cậu sống trước khi bị kéo vào địa giới.
Yên Nhược Tịch
Yên Nhược Tịch
Về rồi… mình về rồi…! //kích động//
Cậu lao về phía cầu thang, gõ cửa phòng trọ tầng hai như phát điên. Không ai mở. Mọi cánh cửa đều im ắng. Không một tiếng người.
Yên Nhược Tịch
Yên Nhược Tịch
Sao lại yên lặng thế này…
Cậu đi xuống tầng một. Một người đàn ông mặc vest đen đứng trước cửa ra vào, tay cầm điện thoại. Cậu nhận ra là hàng xóm tầng dưới.
Yên Nhược Tịch
Yên Nhược Tịch
Chú ơi! Chú gọi giúp con taxi được không, con…
"…Cậu không được phép ở đây."
Yên Nhược Tịch
Yên Nhược Tịch
…?
"Quỷ Vương đã dặn. Cậu chỉ được tồn tại khi ở trong tay hắn."
Đôi mắt người đàn ông bắt đầu rạn nứt như gương vỡ, máu trào từ tròng mắt. Ông ngã rạp xuống, tan thành khói đen.
Nhược Tịch lại hoảng sợ mà chạy. Tim đập loạn. Mọi cánh cửa biến mất, bức tường nứt ra như hàm răng khổng lồ đang nuốt lấy cậu.
Yên Nhược Tịch
Yên Nhược Tịch
Đừng mà…! Mình không muốn ở lại nơi đó…
Giữa lúc mọi thứ vỡ vụn — không gian như đông cứng. Màn đêm sụp xuống không theo tự nhiên. Tửu Trầm Dạ xuất hiện, đứng giữa làn khói dày đặc, mắt đỏ rực. Không một lời.
Tửu Trầm Dạ
Tửu Trầm Dạ
Đủ chưa?
Yên Nhược Tịch
Yên Nhược Tịch
… //mắt ngân ngấn nước//
Tửu Trầm Dạ
Tửu Trầm Dạ
Đủ để biết… ngoài ta, không nơi nào chứa em chưa?
Yên Nhược Tịch
Yên Nhược Tịch
Tại sao anh… cho em thấy lại phòng trọ? Anh biết em sẽ chạy mà…
Tửu Trầm Dạ
Tửu Trầm Dạ
Ta muốn xem, em chạy được bao xa trước khi mỏi gối nhớ ta.
Trầm Dạ bước tới. Không vội. Không giận. Nhưng mắt hắn lặng như vực. Hắn quỳ xuống, nhẹ nhàng lấy tay lau vết máu trầy trên chân Nhược Tịch.
Tửu Trầm Dạ
Tửu Trầm Dạ
Em thích làm mình đau như vậy?
Yên Nhược Tịch
Yên Nhược Tịch
Em chỉ muốn về nhà… //thút thít//
Tửu Trầm Dạ
Tửu Trầm Dạ
Ta là nhà.
Tửu Trầm Dạ
Tửu Trầm Dạ
Quên mấy nơi cũ đi. Mọi thứ trước khi gặp ta… không quan trọng nữa.
Trầm Dạ bế thốc Nhược Tịch lên, ôm chặt. Không dịu dàng, nhưng không làm đau. Là kiểu ôm khiến cậu không động đậy được – không còn đường lùi.
Tửu Trầm Dạ
Tửu Trầm Dạ
//thì thầm sát tai// Chạy nữa đi. Để ta còn có lý do trói em chặt hơn đêm nay.
Yên Nhược Tịch
Yên Nhược Tịch
…Đừng vậy ...
Tửu Trầm Dạ
Tửu Trầm Dạ
Vậy thì đừng chạy nữa.
Không gian đóng lại. Cánh cửa cũ kỹ sập xuống sau lưng họ, khóa lại bằng một thứ âm thanh rất nhỏ — như tiếng tim ai đó tự chốt bản án của chính mình.
Tửu Trầm Dạ
Tửu Trầm Dạ
Từ giờ trở đi, em sẽ không còn lối thoát nữa. Nhưng cũng chẳng cần lối thoát đâu – vì ta chính là đích đến của em.
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play