[Jsol×Nicky] Ánh Nắng Nơi Sân Trường
Thuyết trình hay diễn kịch?
Thứ Hai. Tiết thứ ba. Môn Sinh học.
Không khí trong lớp căng như dây đàn. Các nhóm đều đã chuẩn bị sẵn slide, bảng vẽ, và cả… đạo cụ kỳ quặc. Nhưng kỳ quặc nhất vẫn là tổ 3 – tổ của tôi.
Thanh Pháp đang quấn một dải băng bạc quanh đầu, bảo rằng để “thể hiện năng lượng nguyên tử tế bào”. Quang Hùng mặc cái áo khoác xanh lá dạ quang, trên lưng dán dòng chữ “VI KHUẨN GÂY NHIỄM”. Còn Đức Duy đeo kính bơi, tay cầm mô hình trái cầu nhựa làm “nhân tế bào”.
Tôi thì đang cố gắng điều chỉnh lại micro nhỏ trên áo mình. Phong Hào bước đến, vỗ nhẹ vai tôi
Trần Phong Hào
Hít thở đi lớp trưởng. Tụi mình sẽ khiến cả lớp lác mắt vì đỉnh.
Nguyễn Thái Sơn
Tôi vẫn thấy ý tưởng này… khó kiểm soát.
Trần Phong Hào
Nhưng chính vì khó nên mới ấn tượng!
Cậu ta cười rạng rỡ. Tự nhiên tôi thấy tim đập hơi… loạn. Không phải do rung động gì cả, tôi chắc thế. Chắc là do sợ quê độ nếu thuyết trình thất bại thôi.
Khi đến lượt, cả tổ bước lên. Slide bắt đầu chạy. Nhạc nền do Pháp chọn vang lên – tiếng “bloop bloop” như trong phim khoa học viễn tưởng.
Nguyễn Thái Sơn
Chào thầy và các bạn.
Nguyễn Thái Sơn
Hôm nay, nhóm chúng em xin trình bày về cấu trúc và chức năng của tế bào nhân thực… qua một hình thức đặc biệt: kịch hóa sinh học.
Rồi tôi lui vào một bên, nhường sân khấu cho Trần Phong Hào – người bất ngờ bật một cú xoay người và nói lớn
Trần Phong Hào
TA LÀ TẾ BÀO CHÍNH NGHĨA!!!
Cả lớp cười ồ. Có tiếng vỗ tay. Cô giáo nhướng mày.
Sau đó là một chuỗi đối thoại dở khóc dở cười nhưng… kỳ lạ thay, cực kỳ dễ nhớ.
Vi khuẩn (Hùng) lao vào cướp thức ăn, bị kháng thể “thụ động” (Hào) la mắng. Nhân tế bào (Duy) loạn lên vì "bị áp lực công việc" nên giải phóng... giấy note màu vàng làm enzyme cứu nguy.
Còn tôi – người ban đầu chỉ tính đọc phần lý thuyết – không biết từ lúc nào đã nhập vai, lớn tiếng mắng vi khuẩn, giải thích chức năng từng bộ phận như… giáo viên thực thụ.
Slide cuối cùng hiện lên với một sơ đồ tóm tắt đẹp mắt, kèm câu chốt của Hào
Trần Phong Hào
Tế bào là tập thể. Không ai hoàn hảo.
Trần Phong Hào
Nhưng chỉ cần mỗi người hiểu vai trò của mình, thì cả hệ thống sẽ mạnh mẽ
Có tiếng hò reo, tiếng đập bàn, cả tiếng… “Trời ơi vui vãi!!!” từ đằng cuối lớp.
Giáo viên
Tổ 3 làm rất tốt.
Giáo viên
Cách truyền tải sáng tạo, vừa đủ vui, vừa đủ kiến thức.
Giáo viên
Đặc biệt là phần phối hợp nhóm – rõ ràng các em đã dành thời gian đầu tư nghiêm túc.
Giáo viên
Điểm 10 tuyệt đối.
Tôi đứng đó, ngơ ngác như vừa bị ai đá văng khỏi thế giới cũ. 10 điểm? Cho một bài thuyết trình kịch hóa?
Phong Hào quay sang nháy mắt
Trần Phong Hào
Đó, thấy chưa.
Trần Phong Hào
Tui đâu có xàm đâu!
Tôi mím môi. Một lúc sau, lặng lẽ nói
Nguyễn Thái Sơn
Cảm ơn vì ý tưởng. Nếu không có cậu, chắc tụi mình chỉ được điểm 8 là cùng.
Trần Phong Hào
Tui giỏi mà. Tại… lười thôi.
Tôi nhìn nụ cười đó, vừa rực rỡ vừa có chút gì ngang ngược. Trong đầu bất giác hiện lên một dòng
“Có những người… chỉ cần chịu nghiêm túc một lần, liền có thể khiến cả thế giới nhìn họ bằng ánh mắt khác.”
Hôm đó, tôi đi về mà lòng cứ bâng khuâng. Không phải vì điểm số. Mà vì lần đầu tiên tôi cảm thấy: có khi mình đã đánh giá sai người rồi.
Comments
Se,He,Be,Oe,...cân hết
là rung động, rung động đó anh!
2025-08-05
1