tiệc chào mừng học sinh mới

Hôm sau, trời vừa sáng, tất cả học sinh đều nhận được một thông báo kỳ lạ qua điện thoại: "Tập hợp tại sân sau lúc 6 giờ sáng. Không được vắng mặt." Không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng chẳng ai dám trái lệnh. Khi từng người lục đục kéo tới điểm hẹn, ánh nắng còn chưa kịp lên, bầu trời vẫn lờ mờ xanh xám, không khí thì lành lạnh khiến ai cũng rùng mình nhẹ một cái.Đứng chờ sẵn là một người đàn ông cao lớn, vẻ ngoài nghiêm nghị mà ánh mắt lại đầy nét tinh quái. Đó chính là thầy Tuấn Tài, người phụ trách giám sát đặc biệt cho nhóm học sinh này.
Tuấn Tài
Tuấn Tài
tất cả xếp thành hàng
Mọi người lục đục đứng thành hai hàng dài, ai cũng còn ngái ngủ. Thầy Tuấn Tài đưa tay chỉ vào chiếc bàn dài đặt phía trước – trên bàn là một khay bánh ngọt, mỗi cái được gói trong giấy bạc, nhưng hình dáng mỗi cái bánh lại hoàn toàn khác nhau, không cái nào giống cái nào.
Tuấn Tài
Tuấn Tài
trước khi lên xe,bắt buộc mỗi người phải ăn một cái bánh
Không khí bỗng trở nên kỳ lạ. Vài người bắt đầu rì rầm, nhưng không ai dám trái lời. Từng người tiến lên chọn bánh, ánh mắt đầy nghi ngờ. Có người chọn đại, có người do dự cả phút. Cắn miếng đầu tiên vào thì…hương vị kỳ lạ lan tỏa khắp miệng. Không hẳn là ngọt, không hẳn là mặn, có thứ gì đó mơ hồ. Rồi cơn buồn ngủ bất ngờ ập đến nhanh như thể có ai vừa đặt tay lên vai…Không ai kịp phản ứng.Cả nhóm được dìu lên một chiếc xe buýt lớn màu đen, kính xe mờ mịt chẳng thể nhìn ra ngoài. Họ ngủ thiếp đi gần như ngay lập tức sau khi ngồi vào chỗ.Và rồi…Khi đôi mắt họ mở ra lần nữa – trước mắt không còn là chiếc xe, không còn là thành phố.Là một ngọn đồi cao phủ sương. Xa xa, ngôi trường cổ kính nằm ẩn trong rừng cây rậm rạp, mái ngói đỏ gạch, từng cửa kính ánh lên sắc màu kỳ lạ trong ánh sáng buổi sớm. Cổng trường mở rộng như thể đã chờ đợi họ từ lâu lắm rồi.Tất cả bắt đầu từ đây.
Khi vừa bước qua cánh cổng lớn phủ đầy dây leo và ánh sáng nhẹ nhàng tỏa ra từ những chiếc đèn lồng bay lơ lửng trong không trung, từng học sinh đều được hướng dẫn đến khu vực tiếp nhận. Tại đây, mỗi người sẽ nhận được một bộ đồng phục riêng biệt, được chia thành hai kiểu rõ ràng.Một bên là đồng phục kiểu trang trọng: áo sơ mi đen kết hợp với quần tây dài cùng màu, kiểu dáng ôm vừa vặn, tạo nên vẻ chững chạc và mạnh mẽ.Bên còn lại là đồng phục kiểu nhẹ nhàng: áo sơ mi trắng đi kèm với chiếc quần đùi ngắn trên gối, màu đen ôm sát tôn dáng, trông vừa tinh nghịch vừa có phần phá cách.Cả hai kiểu đồng phục đều được đính một chiếc phù hiệu cài ngực, nền đen viền vàng, ở giữa là biểu tượng hình đôi cánh xếp chéo, mà trung tâm lại là một viên đá lấp lánh nhỏ như ngọc – mỗi viên một màu khác nhau, như được chọn ngẫu nhiên. Có người là màu đỏ ruby, có người là xanh sapphire, có người lại là màu tím thạch anh... Không ai giải thích được ý nghĩa của viên đá, nhưng ai cũng cảm nhận được nó không hề tầm thường.Cách phân phối đồng phục và phù hiệu không hề theo thứ tự hay tiêu chí rõ ràng – như thể mọi thứ đều đã được định sẵn, hoặc đơn giản là tùy theo "khí chất" của từng người mà bộ đồ và viên đá “chọn” chủ nhân của nó.Không ai bảo ai, nhưng tất cả đều hiểu – đây không phải một ngôi trường bình thường.Lúc họ xong xuôi mọi thủ tục thì trời cũng đã sẫm tối. Đèn trong khuôn viên dần được thắp sáng – không phải bằng bóng đèn, mà bằng những ngọn lửa nhỏ lơ lửng tự bay trên không trung, lung linh và ấm áp. Họ được dẫn ra một khoảng sân rộng ở phía tây của trường – nơi đã được chuẩn bị sẵn cho một buổi tiệc chào đón học sinh mới.Và đúng là “trường nhà giàu”…Cảnh tượng trước mắt khiến cả đám không khỏi tròn mắt ngạc nhiên. Dãy bàn dài trải khăn nhung đỏ, ly rượu thủy tinh óng ánh, thức ăn thì bày biện sang trọng như thể đang ở một dạ tiệc hoàng gia. Trên không trung, dàn nhạc ảo phát ra âm thanh du dương, tiếng violin nhẹ nhàng trôi qua tai, thỉnh thoảng lại có vài chùm pháo hoa nổ nhẹ nhàng bên trên như thêu điểm không gian huyền ảo.Nhóm của Đức Duy, bao gồm Quang Hùng, Đăng Dương, Thái Sơn và Thượng Long, tụ lại một góc, như những thiếu gia nhàn nhã chỉ ngồi ngắm tiệc. Vừa rót rượu vừa cụng ly, ánh mắt họ không rời khỏi sân giữa – nơi mà nhóm bên kia đang khiến cả buổi tiệc trở nên náo nhiệt.Nhóm của Quang Anh, gồm Thành An, Thanh Pháp, Phong Hào, Bảo Khang và Anh Quân, sau vài ly rượu vang nhẹ đã bắt đầu đỏ mặt, tâm trạng phơi phới. Không ai bảo ai, cả nhóm đột nhiên bước ra giữa sân và… bắt đầu nhảy múa theo nhạc.Không hề lố lăng – mà lại duyên dáng đến lạ. Những bước chân ngẫu hứng, tiếng cười giòn vang, và ánh mắt ngời sáng khiến khung cảnh trở nên sống động như một vở diễn tự nhiên.Quang Anh xoay người giữa ánh đèn vàng nhạt, vạt áo sơ mi trắng tung bay, mái tóc mềm khẽ rối, gương mặt lấp lánh ánh rượu và ánh đèn. Cậu mỉm cười như chẳng để ý gì ngoài âm nhạc và tiếng cười bạn bè – vô tư, nhưng lại chạm vào ánh mắt của ai đó nơi cuối bàn.Bên góc bàn, Đức Duy tựa hờ lưng vào ghế, tay cầm ly rượu đỏ, ánh mắt trầm tĩnh mà sâu hút. Bên cạnh, Quang Hùng, Dương và cả nhóm anh đều im lặng chăm chú quan sát – ánh mắt giống hệt những tổng tài đang xem vợ mình nhảy, từng chuyển động nhỏ cũng không bỏ qua. Không ai nói một lời, chỉ nâng ly rồi nhìn, như thể thứ duy nhất đang hiện hữu trước mắt họ... là cả nhóm người kia. Tiệc rượu, ánh sáng, nhạc và rượu vang nhẹ dường như tan biến, chỉ còn lại khoảnh khắc say sưa nhìn ngắm – như một định mệnh đang được dệt nên, âm thầm và dịu dàng.
Âm nhạc vang lên sôi động trong khuôn viên trường, ánh đèn dịu nhẹ hoà cùng khung cảnh hoành tráng càng khiến buổi tiệc thêm phần lung linh. Nhóm Quang Anh như chẳng quan tâm xung quanh có ai, cứ thế mà quẩy theo điệu nhạc—cậu cùng Thành An, Thanh Pháp, Phong Hào, Bảo Khang và Anh Quân tay nâng ly, miệng hát hò rồi cười vang, dáng vẻ không khác gì đang dự tiệc ở bar chứ không phải trong lễ chào tân sinh.Từ phía bên kia, nhóm anh—Đức Duy, Quang Hùng, Đăng Dương, Thái Sơn và Thượng Long—ngồi dựa vào thành ghế cao, tay cầm ly rượu vang, dáng vẻ vừa thoải mái vừa có phần cười cợt.
Kim Long
Kim Long
đi học mà tưởng đi bar không đấy
Kim Long
Kim Long
quá trời đào luôn
Đăng Dương
Đăng Dương
thế này thì chắc tôi không nghỉ học ngày nào luôn mất
Cả nhóm phá lên cười, ánh mắt không hẹn mà cùng dừng lại ở bên kia sảnh—nơi nhóm Quang Anh đang hát múa như thể đêm nay là sân khấu riêng của họ.Thái Sơn nheo mắt nhìn Hào đang xoay người theo nhạc, mái tóc khẽ tung lên dưới ánh đèn. Anh đặt ly xuống bàn, đứng dậy phủi áo.
Thượng Long
Thượng Long
rồi xong anh Sơn hết chịu nổi rồi
Thượng Long huýt sáo trêu.Y như rằng, chỉ vài giây sau, Sơn đã sải bước thẳng đến trước mặt Phong Hào, nâng ly rượu mời một cách đầy phong thái. Hào hơi khựng lại nhưng rồi mỉm cười đáp lại. Hai ly cụng nhau giữa tiếng nhạc rộn rã và tiếng hú hét đầy phấn khích của cả nhóm bên này.Sau khi "xong chuyện", Sơn quay về, vỗ vai từng đứa một rồi thản nhiên
Thái Sơn
Thái Sơn
sống là biết nắm bắt cơ hội nhá anh em
Cả đám lại được phen gào rú, ai cũng vừa trêu vừa chọc, không khí đúng chất thanh xuân tuổi trẻ—rực rỡ, ngông cuồng và đầy cảm xúc.
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play