Thẩm Quy Ninh rũ mắt, cậu thở dài thườn thượt, chấm dứt suy nghĩ của mình. Gần 2 năm sống cùng nhau, cậu cũng dần nhận ra bản thân đã động lòng rồi
Chỉ tiếc... Thứ Tiêu Mộ Hàn thích là gương mặt này chứ không phải là cậu
_Ha, vậy nếu gương mặt này bị phá hủy, có phải anh ấy sẽ ngay lập tức đuổi mình đi hay không? Dù sao thì cũng chẳng có hợp đồng gì ràng buộc, bị đuổi khỏi đây cũng là chuyện một sớm một chiều_
Cậu đứng dậy, muốn ra ngoài lấy chút nước để uống cho đỡ khát. Nào ngờ do bất cẩn, hông Thẩm Quy Ninh va phải cạnh bàn, cơ thể vì mất thăng bằng mà ngã nhào xuống đất
"Choang"
Lọ hoa thuỷ tinh trên bàn cũng từ đó mà rơi vỡ. Mảnh vụn vương vãi ra khắp sàn
Đầu Thẩm Quy Ninh hơi choáng váng, cậu một tay chống dưới sàn, một tay ôm đầu xoa xoa vài cái cho cơn choáng váng qua đi
Từ ngoài cửa, một người đàn ông hớt hải chạy vào. Nhìn cảnh trước mắt, hắn vội bước nhanh đến chỗ Thẩm Quy Ninh, cẩn thận bế cậu tránh xa những mảnh vỡ thuỷ tinh
"Em sao lại hậu đậu thế hả, không thấy mấy mảnh thuỷ tinh trên sàn sao?" Tiêu Mộ Hàn cau mày, đặt lại cậu lên ghế sofa "Để tôi xem xem, em có bị thương chỗ nào không?"
Thẩm Quy Ninh đẩy đôi tay đang sờ soạng trên người mình ra, đáng thương lên tiếng "S.. Sếp Tiêu, em không sao"
"Em ngồi im coi, phải kiểm tra cho kĩ đã, chút vết thương nhỏ cũng không được. Với lại đừng gọi tôi là sếp Tiêu. Nhắc bao nhiêu lần rồi, sếp Tiêu là để cho nhân viên gọi, em không phải nhân viên của tôi, gọi sếp Tiêu làm gì?"
Thẩm Quy Ninh bị cằn nhằn đến quen tai, cậu chẳng thể làm gì khác ngoài việc ngồi yên chịu trận
May mà cậu không bị thương ở đâu, Tiêu Mộ Hàn khi này mới an tâm. Hắn đứng thẳng dậy, lớn giọng gọi giúp việc vào dọn dẹp
Cổ họng khát khô làm cậu hơi khó chịu, định bước xuống thì lại nghe ai kia quát lớn
"Em tính đi đâu?"
"Sếp Tiêu, em..." trán cậu đột nhiên bị búng một phát rõ đau, nó sưng đỏ ngay lập tức, trông rất buồn cười "Anh...?"
_Mắc gì anh búng em, có gì thì nói, tự nhiên lại ra tay mạnh như thế_
"Nhắc em bao nhiêu lần rồi, không được gọi tôi là sếp Tiêu. Gọi lại"
"Sếp..." Thẩm Quy Ninh đời nào sợ, cậu biết hắn sẽ không dám đánh cậu đâu, cùng lắm thì búng trán thôi
"THẨM - QUY - NINH, em không bị ăn đòn nên không biết sợ đúng không, đừng tưởng tôi không dám đánh em" Tiêu Mộ Hàn bị chọc cho tức giận, hắn nhận ra người trước mặt càng ngày càng lì, lời hắn nói giờ không thèm nghe luôn rồi
Cậu cúi đầu, phụng phịu tỏ vẻ không phục
_Gọi sếp Tiêu bộ chê't hay gì mà mà không cho người ta gọi. Đồ keo kiệt_
Hắn nhìn cậu một lượt, kiên nhẫn lên tiếng "Gọi lại"
"Hàn Hàn"
Hứ, cậu đây là muốn chọc điên hắn đó, để xem hắn có dám động tay động chân với cậu không? Cùng lắm thì, cùng làm thì bị đuổi ra khỏi nhà thôi
Tiêu Mộ Hàn cố kìm chế lửa giận trong lòng, hít sâu vài hơi để giữ bình tĩnh "Thẩm Quy Ninh, em ngoan ngoãn chút đi. Gọi lại"
"Mộ Mộ"
"Thẩm Quy Ninh, gọi lại"
Cậu quay mặt đi, không cam lòng mà mở miệng "Mộ Hàn"
_Hừ, đùa chút cũng không cho. Hung dữ cái gì chứ? Tưởng mình sợ chắc_
"Đừng tưởng tôi không biết em đang nghĩ gì" ánh mắt hắn nóng rực, như thể nhìn thấu được Thẩm Quy Ninh
Sợ bị nói trúng tim đen, cậu chỉ biết cười gượng, lắc lắc đầu từ chối "Đâu có đâu, em không có nghĩ gì cả"
"Tốt nhất là vậy đi. Nãy em định bước xuống làm gì, muốn lấy gì thì nói, tôi đi lấy cho" Tiêu Mộ Hàn vươn tay nới lỏng cà vạt, hơi cúi xuống nhìn cậu
Khi này, Thẩm Quy Ninh mới sực nhớ ra cơn khát. Tự nhiên chọc hắn chi không biết
"Em khát"
"Ngồi yên đó, dám bước xuống thì tôi búng sưng trán của em"
Đợi người rời đi, Thẩm Quy Ninh ngã người tựa vào tay vịn sofa, tầm mắt dán chặt vào bóng lưng to lớn kia
"Thân hình đẹp thì có tác dụng gì chứ? Hung dữ như vậy, bảo sao người trong lòng không thích" cậu lẩm bẩm không ngừng, rồi lại bắt đầu suy nghĩ lung tung
_Mà người anh ấy thích trông giống mình lắm hả ta. Nếu cái người đó đột nhiên cũng thích anh ấy, có phải mình sẽ bị vứt bỏ không?_
Nghĩ đến đây, toàn thân Thẩm Quy Ninh lạnh toát, không được, cậu phải thay đổi
_Đúng vậy, đợt trước nghe phong thanh rằng người đó vừa ngoan ngoãn lại rất hiền lành. Hại mình phải cố diễn ra nét đó cho tròn vai. Giờ mình không thể như này được, phải khiến anh ấy thích con người thật của mình_
"Uống nước nào, em lại suy nghĩ đi đâu nữa rồi" Tiêu Mộ Hàn đặt ly nước trên tay cậu, hơi ngứa tay mà búng nhẹ lên trán cậu
Cái này tuy nhẹ hơn cái trước nhưng mà Thẩm Quy Ninh vẫn cảm thấy đau. Cậu ấm ức ngước lên liếc hắn
"Anh mà búng nữa là em sẽ ngốc luôn đó, xoa đầu thì không cao lên được, búng trán thì bị ngốc. Từ nay không cho anh xoa đầu với búng trán nữa đâu" cậu vừa uống nước vừa cảnh cáo hắn
_Đã hung dữ thì thôi đi, lại còn thích làm mấy hành động bạo lực, biểu sao theo đuổi người ta nhiều năm mà vẫn thất bại_
"Ồ, em cao tầm nay là đủ rồi, thuận lợi để làm chỗ tựa cằm. Tôi thấy em rất thông minh mà, bị như vậy chắc không ảnh hưởng nhiều lắm đâu"
Người giúp việc dọn dẹp xong liền rời đi. Trong phòng giờ chỉ có hai người. Thẩm Quy Ninh bị nói thế thì hơi khó chịu, cậu mặc kệ hắn mà bỏ đi
"Đi đâu?"
"Em đi đâu kệ em, anh quản được hả?"
"Rốt cuộc có người tình nào như em không? Người ta thì lúc nào cũng tranh thủ tìm cách lấy lòng ông chủ của mình, còn em thì cứ được đà là cãi chem chẽm với tôi" hắn đi theo cậu, muốn xem người này định đi đâu
Thẩm Quy Ninh bất ngờ đứng khựng lại, cậu quay lưng cười cười với hắn "Gì vậy? Ban nãy anh kêu em không phải là nhân viên của anh mà. Thế thì anh không thể tự xưng mình là ông chủ được"
Cậu vui vẻ đi lại gần, nở nụ cười đầy tinh quái, bàn tay không yên phận mà chọt chọt lên ngực Tiêu Mộ Hàn "Phải gọi anh là bố đường mới đúng nha~"
Updated 28 Episodes
Comments
Mai Pham
trời m.á ổng tuôn cho 1 tràng/Sweat//Sweat/
2025-07-17
1
Meiiiiᥫ᭡
ôi dồi ôi, hết sếp Tiêu, Hàn Hàn, Mộ Mộ giờ đến bố đường🤣🤣🤣
2025-07-17
2
Meiiiiᥫ᭡
người trong lòng ổng là em đó
2025-07-17
2