[Lyaza] Bắt Đầu Lại Từ Con Số ?!
chap3 : bắt đầu lại từ những thứ nhỏ nhất
Sau cái nắm tay nhẹ dưới ánh đèn đường hôm ấy, Linh đưa Sáng về. Không nói gì nhiều. Chỉ là bước đi cạnh nhau như thể bao năm cách biệt chưa từng xảy ra.
Tới trước cửa nhà, Sáng vẫn không buông tay anh.
Trần thảo linh - cô
Em có muốn chị lên nhà ko ?
Sáng ngập ngừng, má đỏ lên – rõ ràng là lớn rồi mà vẫn còn mắc cỡ. Nhưng cậu gật đầu.
Nguyễn lê ngọc ánh sáng - em
Chỉ uống trà thôi đó nha ko có làm gì hết á !
Linh bật cười. Cái kiểu nói cố tỏ ra nghiêm túc nhưng tai lại đỏ của Sáng khiến tim anh mềm như kẹo.
Căn phòng nhỏ. Vẫn mùi tinh dầu cam ngọt mà Sáng thích, vẫn tấm rèm trắng mỏng lùa nhẹ trong gió.
Sáng pha trà, còn Linh thì lặng lẽ ngắm em từ sau lưng.
Không phải kiểu nhìn si mê, mà là cái nhìn của người vừa tìm lại được một phần mình đã đánh mất.
Nguyễn lê ngọc ánh sáng - em
Chị nhìn gì?// Sáng quay lại, hơi nghiêng đầu//.
Trần thảo linh - cô
Nhìn người mà anh đã từng đánh mất.
Linh đáp, thành thật đến mức Sáng không dám nhìn thẳng.
Trà sôi. Hai người ngồi trên sàn, giữa một căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng gió và hai nhịp tim không đồng đều nhưng đang dần hòa cùng nhau.
Nguyễn lê ngọc ánh sáng - em
Linh// Sáng gọi khẽ//
Nguyễn lê ngọc ánh sáng - em
Nếu lần này em cho chị cơ hội. Anh có dám yêu em như lần đầu không?
Trần thảo linh - cô
//Linh đặt ly trà xuống. Tay cô tìm tay em, lần này không nhẹ,mà chắc chắn//
Trần thảo linh - cô
Không. Chị sẽ không yêu như lần đầu
Vì lần đầu chị quá ngu ngốc.
Trần thảo linh - cô
Chị sẽ yêu như thể mình không còn gì để mất nữa. Vì lần này, nếu mất em… chị biết mình sẽ không còn cơ hội lần ba
Sáng không nói. Cậu chỉ tựa đầu vào vai cô , khẽ nhắm mắt.
Và trong im lặng đó, Linh đặt một nụ hôn thật nhẹ lên môi em.
Không vội vàng, không đòi hỏi. Chỉ là hôn – như thể khâu lại vết thương năm xưa, bằng tất cả những gì cô còn
Hai người thức dậy bên nhau. Không ai ôm ai ngủ, nhưng tay vẫn nắm chặt suốt đêm
Ánh nắng len qua cửa sổ, rơi đúng lên má Sáng.
Linh thức dậy trước, nhìn em - và thầm nghĩ :
Trần thảo linh - cô
Giá như mình có thể sống lại ba năm trước, chị nhất định sẽ không để em khóc
Nhưng chị không cần ước giá như nữa.
Vì Sáng mở mắt, nhìn cô , và cười – bằng một nụ cười của người đã chọn ở lại
T/g là con mèo
Tao đi đây
T/g là con mèo
Pai // xách dép chạy//
Comments
Josephine Baker
òm ... tác giả viết nhầm từ xưng hô rồi kìa
2025-07-17
0